Mạt thế · Nữ cường nhân

Chương 64: Đi theo người có thịt ăn

Chu Nhu coi như bị mổ bụng moi ruột nhưng vẫn còn sót chút hơi tàn chứng kiến tất cả. Hai con mắt của ả trợn trừng nhìn về hướng Chu Huống đang được đám thủ hạ bảo hộ phía sau, đáy mắt lóe lên hận ý thấu xương, trong miệng không ngừng phát ra từng tiếng u u, nhưng không thốt nổi thành lời, đến tận khi óc của ả bị zombie gặm mất một nửa, cuối cùng mới triệt để tắt thở, chỉ là ánh mắt ả vẫn thấu hận trừng trừng dán chặt Chu Huống.

Từng tràng âm thanh rào rạo cắn xé thịt người của bọn zombie đập vào tai, Chu Huống không dám nhìn tiếp về hướng Chu Nhu, toàn thân da gà nổi đầy, tóc gáy dựng đứng, nghĩ đến bản thân cũng sắp lâm vào kết cục bi thảm bị zombie phanh thây, Chu Huống vậy mà sợ đến mức đái dầm; ngẩng đầu bỗng chốc trông thấy Tô Duyệt đứng một bên hoàn toàn bị bầy zombie coi như không thấy, hai mắt hắn sáng rực. Mặc dù hắn không biết vì sao zombie không tổn hại đến nữ nhân đó, nhưng hắn biết bám lấy cô ta sẽ an toàn, sẽ cứu được hắn một mạng. Thế là Chu Huống lập cập hướng về phía Tô Duyệt đang đứng quỳ thụp xuống, gào lớn cầu cứu Tô Duyệt: “Tô Duyệt, cứu ta! Cầu ngươi cứu ta! Chỉ cần ngươi cứu ta, cái gì ta cũng cho ngươi hết, tinh hạch, quyền lợi, vật tư, địa vị, nhà cửa, xe cộ, toàn bộ ta đều cho ngươi!”

Từ đầu đến cuối bàng quan như người ngoài cuộc quan sát trận tàn sát đẫm máu trước mắt, Tô Duyệt nghe tiếng Chu Huống hét tên của cô, quay sang nhìn Chu Huống một thời oanh liệt giờ hèn mọn quỳ rạp cầu cứu cô, trong lòng không mảy may thương hại mềm lòng. Nếu từ đầu hắn đã nảy sinh ý đồ độc ác bất lương, vậy giờ chính là đáng đời hắn.

Bất quá… Tô Duyệt cuốn một lọn tóc lên nghịch ngợm, mắt nhìn sợi tóc màu đỏ hạt dẻ, thờ ơ nói: “Tinh hạch, quyền lợi, vật tư, địa vị, nhà cửa, xe cộ, những thứ này ta đều có rồi, thứ ngươi không có ta cũng có! Vì thế ngươi đưa ra mấy điều kiện này ta không tiếp nhận được! Cơ mà… Ta rất muốn biết không gian của Chu Nhu là thế nào?”

Nghe nửa câu trước của Tô Duyệt, Chu Huống đã tuyệt vọng chờ chết, nhưng nửa câu sau của cô lại cho hắn hi vọng tìm đường sống, khiến hắn có điều kiện thương lượng, hai mắt hắn phát sáng nhìn Tô Duyệt, ngữ khí không còn hèn mọn như ban nãy mà mang theo vài phần đắc ý nói: “Không gian này là thứ hiếm, chỉ cần ngươi cứu ta, ta sẽ nói cho ngươi!”

Chu Huống nói vậy khiến Tô Duyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt trào phúng nhìn Chu Huống đầy mặt vênh vang tự đắc. Tô Duyệt chán nản lắc đầu, nam nhân này thực sự là lão đại hắc đạo sao? Đến thời điểm này rồi mà còn có thể đem vẻ mặt này đối diện với người nắm sinh tử của mình trong tay.

Cánh môi đỏ hồng tiên diễm nhếch lên thành một cung độ câu hồn, vì ý cười mà con mắt cong cong thành hai vành trăng non, thanh âm ngược lại lạnh lẽo băng giá sắc như đao kiếm: “Ta ghét kẻ khác uy hiếp ta, ngươi phải biết, giờ ta không phải đang bàn điều kiện với ngươi!”

Vẻ đắc ý trên mặt Chu Huống cứng đờ, hai tay siết chặt, trong lòng tự nhắc phải nhẫn, chỉ cần thoát ra được, hắn sẽ giết chết nữ nhân dám vũ nhục hắn này, hít một hơi sâu, Chu Huống điều chỉnh tốt biểu cảm trên mặt, lại trở về vẻ khúm núm ban đầu: “Có một lần ta vô tình có được một viên tinh hạch trắng, ta hoàn toàn không biết hấp thụ nó sẽ có được không gian, ta chỉ cảm nhận được có năng lượng chuyển động. Hôm qua ta đem viên tinh hạch này cho con gái hấp thụ xong thì nó liền có không gian. Cụ thể là vì sao ta cũng không rõ! Những gì ta biết đều nói rồi, ngươi cứu ta với! Về sau nhất định ta sẽ phục tùng ngươi!” Dứt lời liền gấp gáp lại chờ mong nhìn về Tô Duyệt, vì thủ hạ bên người hắn đang lần lượt bị ăn tươi nuốt sống rồi.

Tinh hạch màu trắng? Tô Duyệt quay đầu nhìn về hướng Chu Nhu, quả nhiên trong đống não bầy nhầy kia phát hiện một viên tinh hạch lấp lánh ánh trắng, nhưng lúc này lại thấy một con zombie đang trực tiếp bốc một nửa bên não còn lại của Chu Nhu lên, bắt đầu ngấu nghiến phần óc bên trong.

“Con mẹ ngươi!” Tô Duyệt chửi thề một tiếng, vội vã đi về phía con zombie đang ăn não kia.

Con zombie kia đang hưởng thụ tư vị óc vừa ăn xong, đột nhiên nhìn thấy trước mặt một đồng loại trông rất kì quái đang đứng, nó cảm giác được đối phương có năng lực cường đại hơn mình, gấp gáp bưng phần óc chỉ còn lõng bõng máu loãng hai tay dâng lên đến bên miệng Tô Duyệt, thấp giọng gầm gào vài tiếng, “Ăn, ngươi ăn!”

Nhìn khối óc bị con zombie trước mặt húp quá nửa, Tô Duyệt giật giật khóe miệng, con mẹ ngươi ăn gần hết rồi mới đưa ta ăn, ăn cái lông ấy! Chủ yếu là khối tinh hạch kia a! Sắc mặt xầm xì nhìn con zombie xanh tím cấp hai trước mắt, Tô Duyệt dùng ngôn ngữ zombie thấp giọng gầm gè với nó: “Lão nương không ăn cái thứ này! Ngươi nhanh chóng nôn viên tinh hạch ngươi vừa nuốt ra đây!”

Con zombie tay vẫn khư khư khối óc bị Tô Duyệt mắng đến co rúm thân mình, nhớ lại vừa rồi lúc ăn đúng là có thứ gì đó mắc trong cổ họng. Nó không hiểu vì sao con zombie cấp cao hơn mình này lại muốn cái thứ khó ăn đó, nhưng vẫn lập cập rạch dạ dày ra, sau đó moi móc một hồi bên trong, cuối cùng cũng tìm được một viên tinh hạch đã nhìn không rõ là màu gì, e dè cẩn trọng dâng đến trước mặt Tô Duyệt.

Cứ cho là tố chất tâm lí của Tô Duyệt có cường hãn hơn nữa, thì cũng bị hành động của con zombie này làm cho buồn nôn muốn chết. Sư nhà ngươi, trong dạ dày nó không phải thịt thối của zombie thì là thịt người, còn có các thể loại nội tạng lổn nhổn! Ựa, mẹ nó!!! Cô suýt tí thì lộn mửa! Cô bắt đầu nghiêm túc hoài nghi IQ và tâm cơ của con zombie này, cô thậm chí nảy sinh ảo giác là nó cố ý khiến cô kinh tởm. Được rồi, cô biết bản thân nghĩ nhiều rồi!

Có điều nhìn viên tinh hạch nhớp nháp trước mắt, Tô Duyệt từ trong không gian lấy ra một cái khăn lông, ra hiệu cho con zombie kia thả viên tinh hạch vào đó, zombie vừa đặt xuống, Tô Duyệt xoay người đi luôn, nhưng lại bị con zombie phía sau gọi lại: “Thứ cứng, còn có, ta còn có!”

Thứ cứng… Khóe miệng co giật, Tô Duyệt vẫn là quay lại, nhìn con zombie kia, chỉ thấy nó lại moi móc trong dạ dày hồi lâu, moi ra được một viên tinh hạch khác, đưa cho Tô Duyệt. Tô Duyệt vừa liếc thấy viên tinh hạch kia, trong mắt vụt lóe sáng. Mặc dù bề mặt nhoe nhoét các mảnh thịt vụn, nhưng Tô Duyệt cảm thụ được năng lượng xoay vần từ đó, chính là đá năng lượng màu đỏ dùng để thăng cấp!

Trực tiếp dùng khăn lông cầm lấy viên đá năng lượng kia, cẩn thận lau sạch sẽ, cuối cùng cũng lộ ra màu sắc nguyên bản. Hình dạng dị thường, sắc đỏ chói mắt, bên trong tựa hồ còn có ánh sáng lưu động, thật đẹp!

Ném cả viên tinh hạch trắng và đá năng lượng đỏ vào trong không gian, nhìn con zombie xanh tím cấp hai trước mặt đang chớp mắt giả vờ đáng yêu, lần này cô thực sự xác định được điểm bất đồng giữa nó và đồng loại khác rồi, nó mặc dù không có tư duy con người, nhưng nó sở hữu bộ óc thông minh và cảm quan nhạy bén!

Tô Duyệt hỏi: “Ngươi muốn đi theo ta?”

Con zombie vậy mà gật đầu, thấp giọng gầm hai tiếng: “Theo người! Có thịt ăn!”

Tô Duyệt cảm giác không chỉ khóe miệng co giật mà đến cả lông mày cũng giật dữ dội rồi, ngữ khí không vui nói: “Ăn cái lông, không có thịt ăn!”

Con zombie nghiêng đầu hoài nghi nhìn Tô Duyệt đầy mặt phẫn nộ, sau đó ngoác mồm ra gào: “Ta đưa ngươi thứ cứng rồi, ngươi phải cho ta thịt ăn chứ! Ta thấy trên đất có rất nhiều thịt đang chạy a! Gào gào gào!”

Nghe lời đáp của zombie, Tô Duyệt đầu tiên là hắc tuyến đầu đầy, sau đó liền giật mình. Nó vậy mà có thể nhìn thấy không gian của mình, xem ra không thu nó cũng không ổn rồi. Lấy đồ của người ta rồi, nó lại biết bí mật của mình rồi, thì thu vậy! “Được rồi, ngươi về sau theo ta ăn thịt đi! Nhưng năng lực của ngươi là gì?”

Vừa nghe Tô Duyệt hỏi đến vấn đề năng lực, con zombie liền vênh mặt, đầy vẻ kiêu ngạo nói: “Năng lực của ta là có thể nhìn thấu năng lực của bất kì vật gì! Ví dụ ngươi là zombie cấp bốn sở hữu năng lực chiếm đoạt, ngươi còn có một nơi chứa đầy thịt vừa tươi vừa béo, còn có huyết dịch của ngươi với bọn ta không giống, không giống ở đâu ta giờ còn chưa nhìn ra, đợi ta lớn liền biết rồi! Còn có tên ta là Tiểu Minh, ý là thông minh cơ trí ấy!”

Càng nghe con zombie tên Tiểu Minh trước mắt nói, mắt Tô Duyệt càng sáng lòe lòe. Cô thực sự nhặt được bảo bối rồi, có thể nhìn thấu năng lực của bất kì sự vật nào, vậy thì về sau bất kì nhân loại zombie nào trước mặt cô đều không thể che giấu năng lực.

Tô Duyệt trực tiếp đưa tay ra chuẩn bị đặt lên đầu Tiểu Minh, nhưng khi gần chạm đến liền ngừng phắt lại, nhìn một đầu đen sì bên bết, Tô Duyệt nhặt cái khăn lông ban nãy lên mạnh tay lau chùi, quăng khăn qua một bên, mới bắt đầu hạ khế ước.

Khế ước hoàn tất, Tiểu Minh vừa muốn dán lên người Tô Duyệt, Tô Duyệt nhanh như chớp né qua, ngăn nó lại: “Đừng, ờ, vậy bụng của ngươi làm sao đây? Vẫn đang toang hoác kìa!”

Tô Duyệt vừa nhắc, zombie Tiểu Minh mới cúi đầu nhìn nhìn phần bụng bị rạch be bét máu me đầm đìa, trong mắt ánh sáng lóe qua, ngẩng đầu nhìn Tô Duyệt, đáng thương tội nghiệp nói: “Chủ nhân, Tiểu Minh thế này thảm quá, chủ nhân giúp ta với!”

Tô Duyệt cảm thấy hôm nay mặt cô muốn co quắp đến cứng đơ rồi, mất kiên nhẫn nói: “Ngươi muốn làm gì nào?”

Tiểu Minh nhướng mày cười cười với Tô Duyệt, cẩn thận rụt rè nói: “Chủ nhân, người có thể cho ta ăn viên đá màu đỏ kia không?” Nói xong còn liếm liếm môi, cứ như đó là món ăn mỹ vị khó sánh vậy.

Nghĩ đến năng lượng chứa trong viên đá năng lượng đỏ kia, Tô Duyệt không nỡ đem ra, thế là cố ý sầm mặt nói: “Vậy thì ngươi cứ để phanh bụng đi, như thế ăn nhiều cũng không tức bụng! Nếu không để ta lấy kim chỉ khâu bụng ngươi lại cho!”

Tiểu Minh cũng là một con zombie không dễ bỏ cuộc, nó tiếp tục làm công tác tư tưởng cho Tô Duyệt: “Chủ nhân, về sau ta sẽ đi theo người làm quân sư, vì thế ta bắt buộc phải có vẻ ngoài con người, nên là người hi sinh một viên đá đỏ, đổi được một đàn em có năng lực, có lời biết bao! Hơn nữa viên đá năng lượng đỏ kiểu này còn nhiều lắm, người thiếu một viên này cũng không sao! Với lại viên đá này là do ta moi ra từ bụng mình mà!”

Được rồi, Tiểu Minh người ta đã nói đến thế rồi, cô còn khư khư bá chiếm đá năng lượng không đưa, thì đúng là bắt nạt trẻ con rồi. Ừ phải, Tiểu Minh này là một thằng nhóc, chắc vẫn còn đang học tiểu học, mới cao đến ngang hông cô.

Đầy mặt mất của thịt đau lấy ra viên đá năng lượng đưa cho Tiểu Minh, Tiểu Minh nhìn viên đá đỏ lấp lánh, híp đôi mắt xanh khè của zombie vui vẻ cười tươi, nhặt viên đá lên nuốt một cái mất tăm, cảm giác một cỗ năng lượng mãnh liệt ập tới, trước khi hôn mê liền nói với Tô Duyệt: “Chủ nhân, ta sắp hôn mê rồi, để không tạo thêm gánh nặng cho người, ta trước trốn vào không gian đã vậy!” Nói xong người đã không thấy bóng.

Tô Duyệt mặc dù không biết vì sao nó có thể tiến vào không gian của mình, nhưng cô lại biết một chuyện khác, chính là bản thân bị một con zombie mới tí tuổi đầu giỡn mặt rồi! Chết tiệt!!!

Chút góp ý