TIÊN HIỆP · VI SƯ VÔ TÂM

[VSVT] Chương 43: Trăm năm trăm năm

Tình hoa yêu tổ rốt cục đứng lên, tóc đen thướt tha theo động tác của nàng chảy xuôi theo bả vai chấm tận mắt cá, nàng cúi người hái từ trong hồ một đoá sen hồng cài bên tai, nghênh cằm đường hoàng nhìn thẳng Ma quân bệ hạ đang yên lặng một bên, thần sắc tràn ngập vẻ yêu diễm bất kì tình hoa yêu nào cũng không sánh bằng.

“Ta nhận ra ngươi.” Nàng nói.

Ma quân khẽ gật đầu, năm đó bọn họ đúng thực có duyên gặp mặt một lần, bất quá lúc đó hắn còn là thủ tịch đệ tử Tử Quy, tinh thần còn hăng hái. “Nhiều năm trước đã từng gặp ngươi một lần.”

Tình hoa yêu tổ ngẩn ngơ vuốt mái tóc, “Trăm năm thoáng qua lại trăm năm, thời gian trôi qua cũng thật mau.” Nàng khẽ khàng thở dài một tiếng, lại xếp bằng trên tảng đá lớn bên hồ nước, ngẩng cằm hỏi, “Ngươi đến đây có việc gì?”

Nàng sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng một yêu một ma trước mặt muốn đến thăm nàng, thuận tiện cho nàng biết việc Cố Nhạc An đã bỏ qua chấp niệm trong lòng, nếu thật là như vậy, không khỏi có chút quá lãng phí tài năng rồi.

Nghĩ tới đây, liếc mắt nhìn thong thả cười một tiếng, toàn thân tư thái vũ mị yêu diễm động lòng người.

“Lần này tới đây, quả thật có chuyện cầu ngươi.” Ma quân bệ hạ khẽ cúi đầu, thể hiện tư thái thỉnh cầu.

Tình hoa yêu tổ biểu tình như đã biết trước, nàng chống tay ngả người, ôn nhu hỏi, “Lẽ nào vì Ninh Trường Nhàn? Nếu thật sự vì nữ nhân đoạn tình tuyệt ái đó, vậy khỏi cần như vậy.”

Ma quân siết chặt nắm tay hỏi, “Vì sao?”

Tình hoa yêu tổ ngửa đầu cười to, chuông nhỏ trên mắt cá rung động đinh đang, “Quả nhiên vì nàng, cái khác không nói, tình hoa độc trên người Ninh Trường Nhàn, ta lại cảm thấy tác dụng rất tốt, cần gì giải trừ? Tiếp tục như vậy không phải càng tốt sao! Vừa hay cảm hoá lòng nàng, giúp ngươi toại ý.”

Rừng trúc Nam Hải xào xạc theo gió, mặt hồ sóng gợn lăn tăn lấp loáng, bàn tay Ma quân thả rồi lại nắm, trầm ổn nói, “Lời ngươi nói đúng thực cũng là điều ta nghĩ, có thể khiến nàng nhiễm phải chữ tình, tình hoa độc này trên người nàng là thích hợp nhất, chỉ tiếc, nàng không muốn.”

Ninh Huyền Dư không hiểu được nghìn mối khúc mắc trong lòng sư tôn hắn, nhưng cũng biết sự kháng cự của nàng với tình ái. Trong lòng muôn vàn bắt đắc dĩ, cuối cùng cũng chỉ một câu, tuỳ nàng.

Tình hoa yêu tổ thần tình có chút ngưng trệ, tiếp tục nói, “Cũng là kẻ si tình, ngươi xin cách giải tình hoa độc, cũng không phải không có, bất quá…” Nàng nắm tay đặt dưới môi ho một tiếng, “Ghé lại gần đây.”

Ma quân không nghi ngờ gì, trực tiếp đi về phía trước hai bước, một đường chưa hết, trước mắt một thân ảnh bạch sắc nhoáng lên chắn trước, Ma quân kinh ngạc, “Sư tôn.”

Ninh Trường Nhàn hơi nhíu mày ngẩng đầu nhìn tình hoa yêu tổ ngồi trên hòn đá, quay đầu nói với Ma quân, “Không cần ở đây mất thời gian, vi sư rõ ràng thân thể mình. Ngươi đưa Yểu Khanh tạm thời về trước đi.”

Ninh Huyền Dư nghe vậy lập tức lắc đầu, hắn không hiểu vì sao thành công trước mắt sư tôn lại tự mình ngăn cản, rõ ràng là nàng đáp ứng để hắn đi tìm giải dược tình hoa độc, hôm nay chỉ cần tiến thêm một bước, cục diện bế tắc hiện tại có thể thay đổi, nhưng vì sao nàng lại…

Ninh Trường Nhàn sắc mặt trầm xuống, vung tay nói: “Quay về! Lời của vi sư giờ ngươi một chút cũng không nghe sao?”

Ma quân gần như lập tức định vâng theo lời nàng, nhưng suy nghĩ thoáng chuyển lại cảm thấy sự việc có điểm kì lạ, sư tôn lần này kiên quyết muốn đuổi hắn đi, hắn lại càng thấy không thể không kiên trì. Hắn đứng nguyên tại chỗ, lắc đầu.

Tình hoa yêu tổ vỗ đùi cười to, “Ninh Trường Nhàn a Ninh Trường Nhàn, không nghĩ ra ngươi cũng có ngày hôm nay.”

Ninh Trường Nhàn một thân bạch y nắm chặt kiếm, nâng tay chém ngang lọn tóc bên tai tình hoa yêu tổ, sen hồng cài bên tai rung rung, rơi xuống trên váy nàng, tình hoa yêu tổ nhặt đoá sen lên vê ở trong tay, đung đưa chuông nhỏ trên chân, “Thế nào? Thẹn quá hoá giận sao?”

Ninh Trường Nhàn không đáp, tình hoa yêu tổ đung đưa cành sen, chỉ cảm thấy nàng so với hoa còn yêu kiều hơn, nàng quyến rũ chớp mắt, sau đó nhảy xuống khỏi tảng đá đứng trước mặt Ninh Trường Nhàn, “Ninh Trường Nhàn ngươi giết đồ tử đồ tôn của ta, hôm nay rơi vào kết cục sa sút như này, ta vui sướng hơn bất kì ai, bất quá…” Sóng mắt khẽ chuyển, nhẹ nhàng nhìn về phía Ma quân, “Ngươi có một hảo đồ đệ như vậy, ta lại muốn đem giải dược này nói cho hắn biết.”

Ninh Trường Nhàn bình tĩnh tra kiếm vào vỏ, nhàn nhạt mở miệng, “Những đồ tử đồ tôn bị giết kia của ngươi tất cả đều là trừng phạt đúng tội, ngươi nếu trong lòng hận ta chỉ cần đến tìm ta, không cần kéo đồ nhi của ta vào thị phi giữa chúng ta.”

“Ngươi cũng là kẻ bao che.” Nàng lui về sau hai bước, nâng tay ném càng sen vào trong hồ, “Ngươi khẩn trương muốn che chở cho đồ nhi, vì sao không đặt mình vào vị trí của ta mà suy nghĩ, đồ nhi của ta chết thảm trong tay ngươi, ngươi nói với ta một câu bọn chúng bị trừng phạt đúng tội ta liền phải bỏ qua sao?”

“Bọn họ giết người vô tội, ta giết bọn họ bất quá chỉ thay trời hành đạo.” Ninh Trường thở dài giải thích.

Tình hoa yêu tổ châm chọc nhìn Ninh Trường Nhàn, “Bọn chúng bất quá chỉ giết những gã nam nhân phụ bạc, thay trời hành đạo cái chó má gì, ngươi bất quá không vừa mắt yêu ma chúng ta mà lấy cớ.”

Ninh Trường Nhàn xoay người muốn đi, “Việc đã đến nước này, ta không còn gì để nói.” Nàng vung tay, “Huyền nhi, Yểu Khanh, cùng ta về Tử Quy.”

“Đứng lại!” Tình hoa yêu tổ lớn tiếng quát nàng dừng lại.

Ninh Trường Nhàn nhíu mày càng sâu.

“Ta biết Ninh Trường Nhàn ngươi lần này đến đây là sợ ta nói phương pháp giải tình hoa độc cho đồ nhi của ngươi, cho dù thế gian này ít người biết cách giải tình hoa độc, ta không tin Ninh Trường Nhàn ngươi lại không biết.”

Ma quân đứng bên nghe được tình hoa yêu tổ dùng khẩu khí khẳng định nói ra lời đó, không khỏi dùng ánh mắt thất vọng nhìn sư tôn, hắn chỉ cảm thấy hắn ngày càng không hiểu nàng.

Hắn cẩn trọng dè dặt hỏi, “Nàng nói là sự thật, đúng không? Sư tôn người rõ ràng biết cách tự cứu lại không chịu…”

Ninh Trường Nhàn hàng mi rũ xuống, không hề hồi đáp hắn, chỉ nói, “Cho dù ngươi nói cho hắn cũng có thể thay đổi gì?”

“Ngươi để hắn đến đây không phải chính là để ta cho hắn biết sao?” Tình hoa yêu tổ nở nụ cười trào phúng, “Lại nghĩ theo như tiếng tăm tốt đẹp của Trường Nhàn thượng tiên, tự mình nói ra những lời này vẫn cần dũng khí lắm.”

“Nghĩ nhiều rồi.” Ninh Trường Nhàn khẽ xoa mi tâm, “Huyền nhi lần này tới ta chỉ muốn để hắn an tâm, huống chi, ta tưởng rằng với mức độ ngươi thống hận ta, sẽ không dễ dàng nói cho hắn, ta lần này đi theo hắn cũng chỉ vì lo ngươi làm khó hắn. Quả nhiên…”

Tình hoa yêu tổ đung đưa chân biểu tình giả trá, nàng nghênh cằm lên hỏi, “Ninh Trường Nhàn khẩu thị tâm phi nha, như vậy đi, nếu ngươi hôm nay có thể chính miệng nói cho đồ nhi ngươi cách giải tình hoa độc, ân oán trước kia của ta và ngươi xoá bỏ toàn bộ, thoả thuận này ngươi nhận không?”

Mí mắt cụp xuống của Ninh Trường Nhàn khẽ run lên.

Tình hoa yêu tổ tiếp tục hăng hái bừng bừng dụ dỗ nói: “Ta sẽ lệnh cho đồ tử đồ tôn một trăm năm dốc lòng tu luyện, không chọc đến nhân giới, cho bọn hắn một trăm năm thanh tịnh.”

Nàng chắc chắn Ninh Trường Nhàn sẽ nhận lời, ở những phương diện khác, tâm tư tên kia rất đơn giản.

Ma quân thu biểu tình dao động của sư tôn vào mắt, trong lòng một mảnh băng lạnh không thể kiềm nén nổi sự thất vọng, hắn nghiêng đầu cười khổ một tiếng, xoay người muốn đi, sợ rằng tiếp tục bản thân không chịu nổi mà lớn tiếng tranh cãi với nàng, nhưng lúc này, Ninh Trường Nhàn lại chợt bắt lấy tay áo hắn.

“Xoá bỏ hoàn toàn, lời ấy thật không?” Ninh Trường Nhàn nhấn mạnh hỏi lại.

Tình hoa yêu tổ dựa vào bên đá, híp mắt trả lời, “Đương nhiên.”

Ninh Trường Nhàn cảm thấy nếu lúc này không giải thích rõ ràng, chỉ sợ đồ nhi với mình có bức tường ngăn cách, huống chi nếu mượn cơ hội này có thể khiến tộc tình hoa yêu và tiên môn bỏ qua ân oán, cũng là chuyện tốt.

Ninh Trường Nhàn bình tĩnh nói với Ma quân: “Huyền nhi, chuyện này không nói cho ngươi, chỉ vì giải dược tình hoa độc này thật ra…” Nàng mạnh mẽ chớp mắt, mới tiếp tục nói, “Phương pháp giải trừ duy nhất chính là, song tu.”

Chút góp ý