TIÊN HIỆP · VI SƯ VÔ TÂM

[VSVT] Chương 63: Trước ngày thành thân

Ninh Trường Nhàn ngẩn người, khóe môi khẽ cong nở nụ cười nhẹ.

Ninh Huyền Dư bấy giờ mới gấp gáp giải thích: “Chuyện tối qua không phải như nàng thấy, trước lúc đó có người đưa cho ta một vò Túy Xuân Thu, vì nàng cứ đối với ta như thế, lãnh đạm lại vô tình như thế, chỉ cần nghĩ đến nàng, lòng ta lại buồn bã vô cùng, vậy nên ta uống sạch vò, kết quả…”

Ninh Trường Nhàn là người cực kì thông minh, lúc này nàng không còn bị phẫn nộ che mờ lí trí, thoáng ngẫm liền sáng tỏ, bất đắc dĩ hỏi, “Trường Đinh phải không?”

Ninh Huyền Dư trằm mặc.

Thân là một ma quân không có nhiều mấy xúc cảm trắc ẩn từ bi kia, hắn vẫn là quyết định dùng phương thức mặc nhận mà vạch tội tên đầu sỏ gây họa kia, nếu không phải là vì sư tôn, hắn lúc ấy mới không muốn vì Trường Đinh mà chịu tiếng oan.

Tính khí Trường Đinh Ninh Trường Nhàn đã quá rõ, khó trách vì sao hắn tối qua quỳ xuống nhận sai, đến tận tối khuya nửa đêm vẫn không chịu rời đi, Ninh Trường Nhàn lúc ấy tâm tình phiền loạn, miễn cưỡng khuyên hắn trở về, đối với vẻ bất thường của hắn không hề để ý. Hắn hối hận không thôi đến mức dập đầu nhận sai, nguyên lai là vì lí do này.

Ninh Trường Nhàn trầm mặc hồi lâu, nhớ đến Trường Đinh trời vừa tảng sáng đã thu thập hành lí đến Tư Quá Phong, cũng không có ý muốn truy cứu trách nhiệm. Chỉ mong năm năm sau, Trường Đinh hài tử này có thể hiểu chuyện hơn một chút, tâm cảnh trầm ổn hơn một chút, không còn làm ra những trò tác quái như trẻ con thế này nữa.

Ninh Huyền Dư thấy vẻ mặt nàng ôn hòa đi nhiều, dè dặt hỏi, “Không trách ta nữa chứ?”

“Là lỗi của ta, hiểu nhầm ngươi.” Ninh Trường Nhàn nói, nội tâm hổ thẹn.

Ninh Huyền Dư thở phào một hơi, vươn tay ôm Ninh Trường Nhàn vào trong lòng, Ninh Trường Nhàn không còn cự tuyệt nữa, hắn nhỏ giọng nói: “Vậy nàng về sau không được nói bậy cái gì mà muốn cùng ta đoạn tuyệt quan hệ, ta nhất định… nhất định…”

Hắn hung hăng uy hiếp được nửa câu, đột nhiên không biết rốt cuộc nên lấy cái gì ra để uy hiếp, cuối cùng vẫn thất bại thở dài, “Nói chung, nàng không thể không cần ta nữa.”

Ninh Trường Nhàn nghe giọng điệu hắn mang chút dỗi hờn, trái tim mềm mại, nói: “Tuyệt đối sẽ không, vi sư phát thệ.”

Ninh Huyền Dư chợt nảy ra ý, hỏi nàng, “A Nhàn, lần này nàng hiểu lầm ta, có từng nghĩ sẽ đền bù cho ta không?”

Ninh Trường Nhàn căn bản không ngờ tới đồ nhi sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, có chút ngạc nhiên, nghĩ ngợi một thoáng, xác thực đúng là do nàng sai, lại nói đồ nhi trước giờ ngoan ngoãn, hẳn sẽ không yêu cầu gì quá đáng, vì vậy nàng ôn nhu nói: “Ngươi muốn cái gì?”

“Đã sắp thành thân rồi, lẽ nào nàng vẫn còn muốn ngày ngày tự xưng vi sư sao?” Ninh Huyền Dư trong lòng đặc biệt bất mãn, “Coi như đền bù cho ta, A Nhàn nàng đổi cách xưng hô này đi.”

Ninh Trường Nhàn suy nghĩ một thoáng, gật đầu đồng ý.

Thảo nào kĩ nữ kia nói, lợi dụng sự áy náy của Ninh Trường Nhàn, nàng sẽ nguyện ý làm bất kì chuyện gì vì ngươi. Kiểu người như nàng chính là như vậy, không chịu được mắc nợ người khác. Nàng cảm giác nợ ngươi càng nhiều, nàng sẽ đối với ngươi càng tốt.

Ninh Huyền Dư vờ vịt đáng thương bắt đầu kể lể lời nàng nói tối qua khiến hắn buốt thấu tim gan, đau đớn đến mức hận không thể tố cáo hành vi tồi tệ của Trường Đinh ngay tại đó, nhưng lại sợ vạch trần sư đệ nàng yêu quý nhất, nàng sẽ buồn bã.

Lời hắn nói kì thực đều là sự thật, chỉ là nghe theo phương pháp của kĩ nữ kia, đem cảm nhận của mình nêm mắm dặm muối, khuếch đại khoa trương mà bộc bạch trước, quả thực  Ninh Trường Nhàn nghe đến trái tim co rút, không khỏi vươn tay ôm lại hắn. Hắn càng nói, Ninh Trường Nhàn ôm hắn càng chặt.

Ma quân bệ hạ vậy là mãn nguyện rồi.

Ninh Trường Nhàn ngày hôm sau đưa kĩ nữ được Trường Đinh gọi lên Tử Quy về lại nhân gia, Ninh Huyền Dư không hài lòng đi cùng, hắn nói không chịu được mùi hương son phấn nồng nặc trên người nữ nhân đó, gợi lại kí ức buổi tối như ác mộng đó. Ninh Trường Nhàn xót xa vô cùng, kết quả bị hắn quang minh chính đại thâu hương thiết ngọc, lại còn hết lần này đến lần khác.

Kĩ nữ theo sau Ninh Trường Nhàn, đi rất chậm rãi, Ninh Trường Nhàn dùng giọng điệu ấm áp xin lỗi nàng, “Chuyện này quả thực là do sư đệ ta hành vi không đúng, cô nương xin đừng để trong lòng. Về phần Huyền nhi, hắn uống rượu say nhận nhầm ngươi, không hề có ý khinh bạc, đây là chút bồi thường Tử Quy muốn ngươi nhận, vẫn mong có thể bù đắp cho cô nương ít nhiều.”

Kĩ nữ liếc mắt nhìn châu bảo trong bọc nàng đưa qua, đủ để phàm nhân bình thường sống ba đời vô lo, đáy mắt nàng lộ vẻ mừng rỡ, nhưng vì lòng còn tâm sự, niềm vui sướng đó không còn vẹn nguyên, kĩ nữ hỏi, “Tử Quy các ngươi tuyển người không?”

Ninh Trường Nhàn đáp, “Thỉnh thoảng cách vài năm sẽ lại tuyển đệ tử.”

Kĩ nữ hân hoan nhảy nhót, “Cách bao nhiêu năm? Lần tới ta muốn đến.”

“Năm năm.”

Kĩ nữ càng mừng hơn, “Ta ở trần gian đã bao năm, nam nhân phụ tâm nhìn đã thấu, nhưng nhận cuộc làm ăn lần này, ngược lại phát hiện tiên môn hóa ra lại có nam tử si tình cực phẩm như vậy, niềm vui trong lòng ta người ngập trong mật ngọt như ngươi há có thể hiểu được? Vì thế ta quyết định, ta muốn tu tiên, ta muốn trong tiên môn tìm một phu quân tốt!”

Ninh Trường Nhàn chau mày, “Không ổn, vì tình ái mà tu tiên, nghe ra thực sự đáng cười.”

Kĩ nữ thất vọng, “Có người vì trường sinh bất lão, có người vì phú quý vinh hoa, vì sao tiểu nữ nhi si tình như ta không thể vì ái tình?”

Ninh Trường Nhàn ngập ngừng, vậy mà lại đổi lời thay lẽ, “Chỉ là không ổn thôi, không phải không được. Năm năm sau ngươi lại đến Tử Quy, ta đích thân dạy ngươi, chỉ có điều ta chỉ nhận ngươi nhập môn, có thể đi xa đến đâu, phải xem tạo hóa của chính ngươi.”

Kĩ nữ hớn hở nói, “Có lời này của ngươi là được rồi, năm năm sau ta sẽ lại đến. Ngươi không cần tiễn nữa, ta biết đường xuống núi.”

Ninh Trường Nhàn gật đầu, dừng bước, mắt tiễn người đi.

Kĩ nữ tung tăng nhảy nhót đi trên đường núi, quay đầu vẫy tay với nàng, “Ta gọi Kiều Kiều, ngươi không được quên ta đâu đấy. Hi vọng lần tới khi ta đến, ngươi cùng người mình yêu đừng có hành hạ giày vò nhau thế này nữa! Đúng là hoàng thượng không vội, thái giám vội chết rồi!”

“Người ta yêu?” Ninh Trường Nhàn hơi nhíu mày, liền đó lắc đầu cười nhẹ. Nàng tuổi nhỏ tu thành tiên cốt, lục căn thanh tịnh người thường khó so, ngay cả tâm tình cũng rất ít khi dao động, làm sao còn có thể yêu ai?

Nhưng ý niệm vừa chuyện, nói đến dao động tâm tình, ngày hôm trước đã xảy ra một lần, lại còn ập đến bất ngờ đến mức bản thân nàng suýt chút đánh mất khống chế, oan uổng hiểu lầm Huyền nhi, khiến nàng buồn bã mất mát không nhẹ.

Đột nhiên, nàng tựa như bị sét đánh ngây người tại chỗ.

— Nàng, lẽ nào đã thích Huyền nhi?

Tử Quy hoa rụng lất phất, che kín bậc đá xanh không còn màu cũ, vạt váy của kĩ nữ quét qua thềm đá lưu lại dấu vét nhàn nhạt, Ninh Trường Nhàn cư nhiên trăm năm chưa thất thố, lại bắt đầu thẫn thờ.

Cho đến khi gặp Lạc Như Ý bị Trường Bình sai đi tìm nàng, nhìn thấy chưởng môn sư thúc ngơ ngác đứng dưới tán đào lớn nhất Tử Quy sơn môn, cánh đào rụng phủ đầy vai áo, hắn không khỏi khẽ giọng gọi một tiếng, “Sư thúc, sư tôn gọi người nhanh về chuẩn bị hôn lễ.”

Ninh Trường Nhàn ngẩn ra một thoáng, sau khi tỉnh táo lại, nàng lui về sau hai bước, cư nhiên trong ánh mắt kinh ngạc của Lạc Như Ý giá vân chạy mất.

Lạc Như Ý gấp đến giậm chân.

“Sư tôn, ngày mai người thành thân rồi, người còn muốn chạy đi đâu nữa!”

— Đợi đã, vì sao sư thúc lại giống như chạy trốn thế nhỉ?

Chút góp ý