TIÊN HIỆP · VI SƯ VÔ TÂM

[VSVT] Chương 57: Hồng Liên Y Thủy

Khi Tương Nhã nhận được tin tức từ phía Ninh Trường Nhàn thì đã thực sự có thể thở phào một hơi, lo lắng đề phòng mấy ngày nay, cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Hắn chào hỏi các đệ tử một câu, một mình chuẩn bị chạy đến nơi hẹn với Ninh Trường Nhàn.

Nhưng vừa giá vân đi được vài bước, thì nhìn thấy Ninh Huyền Dư sắc mặt cực kì xấu đi tới.

Tương Nhã chào hắn: “Ê, đồ nhi Ninh Trường Nhàn, sư tôn ngươi nói tìm ra tên đầu sỏ gây ra chuỗi tai họa này rồi, trên thư không viết cụ thể, chúng ta cùng đi qua đi.”

“Tìm thấy rồi?” Ninh Huyền Dư nhìn thoáng qua hắn, đầu mày nhíu chặt, tựa hồ tâm thần không yên.

“Ừ.” Tương Nhã chẳng mảy may để ý thấy thái độ của hắn, tự nói tự nghe biểu đạt sự vui mừng, nhân gian họa hoạn được trừ, hắn cũng vừa hay có thể quay về Thiên Trì tiếp tục cuộc sống nghiên cứu pháp khí, đánh một giấc đẫy, chơi pháp khí, dạy dỗ đệ tử của hắn. Tưởng tượng đã thấy tốt đẹp rồi, “Sư tôn ngươi nói tìm thấy rồi, vậy khẳng định là tìm thấy rồi, ai chẳng biết Ninh Trường Nhàn xưa nay không nói ngoa bao giờ, lần này cuối cùng cũng có thể thở phào rồi!”

Tương Nhã rất sung sướng, ngược lại Ninh Huyền Dư lại lộ rõ nghi hoặc và ưu sầu.

Căn bản không thể nào!

Ninh Huyền Dư ở đây mấy ngày nay, đã tìm được Doanh Ngư tác oai tác quái, nhưng hắn xuất toàn lực xuất một chiêu căn bản không tổn thương nổi Doanh Ngư có vẻ yếu nhược kia dù chỉ mảy may. Chúng nó cười nhạo la hét, tựa như đang nhạo báng hắn lừa mình dối người.

Ma quân bệ hạ trong lòng cay đắng không nói nên lời.

Hắn thừa nhận, chấp niệm trong lòng hắn vẫn chưa từng tiêu tan, vọng tưởng với sư tôn hắn vẫn chưa từng biến mất, ngược lại tựa thảo nguyên tắm gió xuân bừng bừng sinh trưởng, âm thầm trong sự sủng nịch tựa như mặc nhận của nàng đã lan tràn không còn điểm cuối.

Vì yêu mà si.

Lẽ nào vì điều này, hắn đã sinh ra tâm ma này? Cứ cho tình cảm đối với nàng là tội lỗi, nhưng bản thân ái tình có gì sai trái, vì sao phải trừng phạt hắn như vậy? Thiên đạo bất công!

Ninh Huyền Dư vô pháp áp chế bóng đen nội tâm, áo bào huyền sắc trên thân dao động, khí tức cũng rối loạn.

Tương Nhã hốt hoảng gọi hắn, “Đồ đệ Trường Nhàn, ngươi đây là làm sao? Ma chính phát tác à? Nhanh xuống đây ta giúp ngươi xem xem.”

Triên Trì đệ tử bao gồm Tương Nhã đối với vị Ma quân này cũng không căm ghét gì. Trưởng môn bọn hắn là Vô Cực thượng tiên, lão đầu sâu rượu kia đã thực sự thấu hồng trần ngang trái, đệ tử phía dưới cũng không hẹn mà cùng lây nhiễm phong thái tiêu dao phóng khoáng đó, đối với vạn vật đều có kiến giải riêng, bao gồm cả chuyện của Ma quân bệ hạ trước mắt.

Tương Nhã cảm thấy đệ tử si mê sư phụ chẳng có gì là sai hay đúng, chỉ là nhân luận thiên cương cao cao tại thượng, vô luận là tiên nhân hay là phàm nhân, đều trở nên bất lực cả.

Tương Nhã gãi đầu, thực ra hắn cũng có một đồ nhi, là con gái, tên là Thái Chân, đáng yêu lại có chút bướng. Ngày hắn nhặt nàng về nàng mới mười một tuổi, nhìn nàng chậm rãi lớn lên, trong lòng cũng có nơi nào đó không còn như trước. Loại cảm xúc đó, nói không rõ a nói không rõ.

Ma quân bệ hạ cự tuyệt hảo ý của Tương Nhã, theo hắn một đường xuất phát đi đến nơi Ninh Trường Nhàn hẹn gặp. Theo lời Tương Nhã, cùng đi còn có người của Bồng Lai, trừ Tần Ôn Lĩnh vẫn đang bế quan, Bồng Lai cũng còn những người tu thành tiên khác, gần như đều theo đến.

Trên đường giá vân chạy đến, gặp được Nam Thủy đang đi tìm Ma quân, Nam Thủy lộ rõ vẻ phong trần chật vật, tóc tai trước nay chỉnh tề giờ cũng có chút lăng loạn.

Ma quân bệ hạ dừng bước chân, hỏi nàng: “Có chuyện sao?”

Nam Thủy cúi đầu nói: “Ngài ra ngoài lâu quá rồi, Thiên Ngu lo lắng, sai ta đi tìm ngài.”

“Tịch Vân điện chỉ còn một mình Thiên Ngu?” Ma quân bệ hạ nhíu mày hỏi.

Nam Thủy lại càng cúi thấp đầu, ngầm thừa nhận.

“Ngươi quá lỗ mãng rồi.” Ninh Huyền Dư nói.

Nam Thủy vẫn im lặng không nói. Ninh Huyền Dư ra lệnh cho nàng quay về Bất Quy sơn, nàng lại quật cường ngẩng đầu, thể hiện bản thân quyết tâm đi theo Ma quân bệ hạ.

Ninh Huyền Dư không có nhiều thời gian lãng phí trên đường, cuối cùng chỉ có thể ngầm cho phép Nam Thủy một đường đi theo hắn. Tương Nhã cứ nhìn chòng chọc Nam Thủy, tủm tỉm đảo mắt nhìn Ninh Huyền Dư nói: “Quả nhiên là một mĩ nhân, liên tư diễm dung, nguyên thân của cô nương này là hồng liên nhỉ?”

“Phải.” Ninh Huyền Dư ngắn gọn đáp một chữ, thấy hắn có ý truy vấn, khó có kiên nhẫn giải thích, “Nam Thủy vốn là một đóa hồng liên trong hồ Tư Ngã ở Tử Quy. Ngươi biết đấy, hồ Tư Ngã hấp thụ tiên khí, liên hoa chỉ có màu trắng, sư tôn cảm thấy hồng liên là dị loại, nên muốn diệt trừ.”

Tương Nhã hỏi: “Ngươi giữ lại nàng ấy?”

“Phải.” Ninh Huyền Dư khẽ cong khóe môi, “Sư tôn người vẫn luôn chiều ta.”

“Ừ, Ninh Cục Băng quả thực không chấp nhận dị loại, trái tim nàng lúc đó chắc chắn là làm từ băng, chẳng có điểm nhân tính nào cả.” Tương Nhã chẳng hề kiêng nể bình luận, Ninh Huyền Dư định phản bác nhưng không tìm được lời nào đủ thuyết phục.

“Đương nhiên, ngoại trừ với ngươi ra.” Tương Nhã lại bổ sung một câu. “Kì thực mà nói, ta rất thấu hiểu sư tôn ngươi.”

Thái Chân là đồ nhi đầu tiên của hắn, hắn không nỡ đánh, không nỡ mắng, lần đầu đánh nàng là do tưởng nàng gây ra đại họa, chọc đến Vô Cực thượng tiên, lúc này mới cứng rắn đánh cho hai cái. Hắn dùng lực rất nhẹ, nàng lại cắn môi khóc, một bộ cực lực ẩn nhẫn đau đớn, khiến tim hắn dị thường khó chịu, so với bản thân ăn đòn còn đau hơn.

Nhưng hắn đối với Thái Chân, tuyệt đối không coi là yêu sủng, trình độ sủng nịch cũng tuyệt đối bì không kịp Ninh Trường Nhàn đối với Huyền Dư.

Đúng thế, Ninh Trường Nhàn sủng đồ nhi cơ hồ tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. Có lúc nhịn không được khuyên nàng, đồ nhi không phải dạy kiểu đó. Nói thật, thái độ của Ninh Trường Nhàn, tám phần là do lần đầu thu đồ không có kinh nghiệm, kết quả… Hỏng bét cả… Đợi đến khi mọi người kịp phản ứng muốn sửa chữa thì đã quá muộn rồi.

“Ừ, Huyền Dư.” Tương Nhã ngẫm nghĩ, quả thực áp chế không được hiếu kì, hỏi: “Vì sao trên người Hồng Liên đó lại có ma khí của ngươi?” Bất kể có tu thành tiên, hoặc cuối cùng đọa thành ma, đều có khí tức riêng biệt, cái món này giống như vân tay vậy, mãi mãi sẽ không bị trùng lặp. Nhưng Ma quân với Nam Thủy, ma khí trên thân lại mười phần tương tự, vừa khéo mũi của Tương Nhã lại đặc biệt nhạy, thế mà lại phát hiện được hiện tượng kì dị này, không nhịn được nên hỏi.

“Cũng dễ hiểu.” Ninh Huyền Dư đáp.

“Hả?”

“Sau khi ta cứu Nam Thủy, nàng vội vàng tu luyện, muốn hóa thân thành người, kết quả hấp tấp đâm loạn, tẩu hỏa nhập ma.” Ninh Huyền Dư giải thích, lúc đó lại đúng lúc lần đầu tiên hắn phát hiện ra tình cảm với Ninh Trường Nhàn mà dùng Túy Xuân Thu chuốc say bản thân. “Gốc với cánh hoa gần như bị hủy, ta không nỡ nhìn, nên hồi phục cho nàng ấy. Từ đó, trên người nàng liêng mang khí tức của ta, thay đổi theo ta, bất kể ta là Tử Quy đệ tử hay là ma đầu Ma giới.”

Lời của hắn nửa giả nửa thật. Kì thực lúc ấy, trái tim thiếu niên oán hận Ninh Trường Nhàn không đáp lại tình cảm của mình, tâm thái mang theo trả thù mà hồi phục đóa hồng liên đó, âm thầm phát thệ nhất định khiến nàng nhìn xem đóa hồng liên nàng ghét này sinh trưởng khỏe mạnh thế này.

Nói đến, chỉ là nhất thời, chút cáu kỉnh muốn chọc giận nàng. Hiện giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy thời thiếu niên quả thực ấu trĩ nhường nào.

“Ngươi mạnh nàng mạnh, ngươi yếu nàng yếu?” Tương Nhã đột nhiên hỏi.

Ninh Huyền Dư gật nhẹ đầu.

Tương Nhã nghiêm túc nhìn hắn một cái, đột ngột có một dự cảm không tốt.

Ai ôi, ta nói ngươi Ninh Cục Băng, sớm đã bảo ngươi đồ nhi không phải sủng như thế mà…

Chút góp ý