TIÊN HIỆP · VI SƯ VÔ TÂM

[VSVT] Chương 48: Gọi nàng A Nhàn

Ninh Trường Nhàn năm đó tuổi trẻ đã có thể tu thành tiên cốt, năng lực lí giải người bình thường đương nhiên không thể sánh kịp. Ma quân nhìn nàng tuỳ tiện lật qua ba quyển sách trong tay một lần, đọc nhanh như gió.

Sau đó nàng chầm chậm đóng lại trang cuối của quyển sách, lưu loát gọn gàng đứng dậy mở vạt áo, lập tức lộ ra một khoảng da thịt tuyết trắng trước ngực.

Ma quân chưa kịp chuẩn bị tâm lý, bối rối quay lưng đi.

Ninh Trường Nhàn ngờ vực lên tiếng, “Huyền Nhi?”

Ninh Huyền Dư lần nữa quay người lại, nhìn nàng dứt khoát nhanh nhẹn cởi ngoại bào xuống, thanh âm buồn bực hỏi, “Người không hối hận?”

Ninh Trường Nhàn tuỳ ý ném ngoại bào lên mặt bàn đọc sách, giơ bàn tay với những đường tơ phong ấn chạy ngang dọc đỏ như máu, giọng nói có vẻ hơi mất kiên nhẫn, “Ngươi cho ta cơ hội hối hận sao? Nếu đã phải lựa chọn người cùng song tu, ta cũng thực sự không muốn chọn ngươi, đáng tiếc suy nghĩ của ta ngươi có thể nghe lọt sao?”

Đương nhiên không thể.

Hai người đều biết đáp án, trong không khí ngập tràn trầm mặc lúng túng.

Ninh Huyền Dư đột nhiên hỏi, “Sư tôn, nếu có thể lựa chọn, người sẽ chọn ai?”

Ninh Trường Nhàn nâng tay tháo tóc, mái tóc đen nhánh như mực xoã xuống như thác nước, nàng bình tĩnh nói ra ba chữ, “Cố Nhạc An.”

Ngọn lửa ghen tuông trong Ma quân phừng một tiếng bốc cháy dữ dội.

Mà Ninh Trường Nhàn mấy hôm nay đúng là đang giận hắn, chỉ nói vậy, lười giải thích.

Lúc này Ninh Huyền Dư ôm nàng từ phía sau, oán giận uy hiếp, “Ta biết, suốt những năm Cố Nhạc An luyến mộ ngươi, ngươi đối với hắn là thương hại a.”

Ninh Trường Nhàn không lên tiếng.

“Vậy người đối với ta thì sao?”

Ninh Trường Nhàn thở dài xoay người, “Vi sư đã nói rất nhiều lần, ta đối với ngươi chẳng qua chỉ là tình nghĩa sư đồ, chỉ có vậy thôi.”

Ninh Huyền Dư cười khẽ, “Nhưng ta lại cảm thấy không phải vậy.” Hắn cúi đầu hôn chớp nhoáng lên môi nàng, “Nàng nên thành thật xem xét trái tim của mình một lần, xem cảm giác yêu thích của mình, chứ không phải của lê dân trăm họ, cũng không phải của người khác.”

Ninh Trường Nhàn khẽ nhíu mày, sắc mặt bình đạm không đổi, tựa hồ đang lắng nghe nghiền ngẫm, nhưng Ma quân hiểu rất rõ, nàng căn bản không để tâm lời nói của hắn.

Cho nên hắn chỉ thở dài một tiếng nói: “Đêm đẹp ngắn ngủi, A Nhàn, chúng ta làm chuyện khác.”

Xưng hô thế này hắn đã tập trong đầu trăm ngàn lần, rốt cuộc có cơ hội gọi ra miệng.

Ninh Trường Nhàn nhíu mày lạnh lùng nhìn hắn. Sau đó chậm rãi rũ mắt, để mặc tay hắn tháo đai lưng trên áo nàng.

Kì thật mà nói, trong lòng Ninh Trường Nhàn có chút cam chịu, nàng thống hận bản thân vô năng, tay chân vô dụng như hiện tại. Vô luận trước mắt đồ nhi đối đãi với nàng ra sao, trong lòng ngoài khiếp sợ, cũng chỉ còn bi ai. Bất quá bản thân là thượng tiên tu hành nhiều năm như vậy, cho dù là lúc này, cuối cùng vẫn duy trì được mấy phần thái độ vì đại cục và sự bình tĩnh phi phàm. Nàng đưa ra lựa chọn lí trí nhất — sống sót.

— Cảnh H này thật sự không có cách nào viết a, sẽ sụp đổ mất, ôm đầu khóc —

Ma quân trong lòng cảm thấy thực sự thất bại, nàng đến tột cùng bạc tình đến mức nào mới có thể duy trì thái độ thanh lãnh ngay cả trên giường. Trừ ban đầu hắn tiến vào hình như làm đau nàng, khiến nàng khó nhịn khẽ nhíu lông mày ra, toàn bộ quá trình nàng quả thực giống như một vị thần uy nghiêm xa cách trong đền thờ, vô bi vô hỉ.

— Dĩ nhiên, cũng không trừ trường hợp kĩ thuật của Ma quân không đủ. Bất quá, điểm này hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Thời điểm tỉnh lại sớm hôm sau, người nằm bên hắn đã biệt tăm vô tích, hắn bối rối ngồi dậy mặc y phục tử tế, sợ nàng không tuân thủ lời hứa mà một mình rời đi. Mở cửa phòng ra mới phát hiện Ninh Trường Nhàn chẳng qua chỉ ngồi dưới tán hoa đào tĩnh toạ ngưng thần tu luyện.

Nàng ngồi xếp bằng trên đệm, nhắm mắt không nhúc nhích, vài cánh hoa đào rải rác bay xuống cũng không phát hiện. Gió lớn ở Tịch Vân hậu điện thổi bay ống tay áo nàng, nhiễm một tầng hồng.

Ninh Huyền Dư ngồi bên nàng một hồi lâu, chỉ ngồi lẳng lặng như vậy nhưng lòng hắn đã tràn ngập hạnh phúc. Hắn vươn tay phất đi cánh đào vương trên mắt nàng, mi mắt nàng khẽ động nhưng không mở ra.

Ninh Huyền Dư biết lửa giận trong nội tâm nàng vẫn chưa tiêu tan, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đứng dậy đi về hướng Tịch Vân điện.

Đã một thời gian hắn chưa trở về, nghĩ Thiên Ngu và Nam Thuỷ chắc hẳn đều đang kêu khổ không ngừng rồi.

Tử Quy hôm nay, Ninh Trường Canh đang cần mẫn trồng đào thì nhận được một phong thư. Đưa thư là một con thanh điểu béo ú na ú nần, lúc hạ cánh thì trực tiếp phi thân vào thùng nước, may thư được đựng trong ống trúc nên mới không bị ướt.

Là thư viết tay của Ma quân, nói Ninh Trường Nhàn và hắn ở cùng nhau, ba tháng sau có thể loại bỏ hoàn toàn độc hoa tình. Nội dung ngắn gọn mơ hồ, cũng không nói rõ bọn họ hiện nay ở đâu, chỉ nói có thể giải độc, cái khác một chữ cũng không nhắc tới.

Bất quá tin tức này cũng khiến Ninh Trường Canh chỉ biết cắm đầu mê đắm trồng đào mừng rỡ một hồi, mặc dù không rõ phương pháp của Ma quân, bất quá hắn và Ninh Trường Nhàn đều sẽ không nói dối, nếu đã nói có thể trị tận gốc, vậy thì tuyệt đối sẽ không để lưu lại nửa mối hoạ ngầm.

Hắn hồi âm cho Ma quân, ai ngờ con chim mập kia sống chết không chịu cất cánh, đôi cánh mảnh khảnh nâng cái thân thể mập mạp bay một vòng rồi lại ngã nhào cạnh chân Ninh Trường Canh. Da mặt hắn co giật, rút thư ra ném con chim vào trong gian nhà tranh của hắn, nuôi chung bầy gà vịt.

Hôm đó, Ninh Trường canh đang đứng trong sân cho gà ăn thì nhìn thấy Trường Đinh cùng Trường Bình vẻ mặt khó xử, xô đẩy lẫn nhau tiến về phía nhà hắn.

Trường Đinh không nhịn được trước, thấy Ninh Trường Canh trực tiếp hỏi, “Trường Canh thượng tiên, người biết sư tỷ hiện đang ở đâu không?”

Ninh Trường Canh vốn vẫn chỉ thích nhàn tản trồng đào, tự nhiên không hiểu vẻ ngượng nghịu trên mặt hai người bọn họ, chỉ trực tiếp trả lời vấn đề của họ, “Cái này không biết, bất quá, chắc là ở Bất Quy sơn đi.”

Đi từ Bất Quy sơn về chắc chắn sẽ rất tốn thời gian, tuyệt đối không kịp, Trường Bình và Trường Đinh nhìn nhau cười khổ.

“Sao vậy?”

Trường Bình thở dài một tiếng, trả lời, “Đông Tây Nam Bắc bốn phương tám hướng đồng thời báo có yêu ma quấy phá, con nào con nấy hung tàn, thậm chí phía Đông tựa hồ còn có Ứng Long quấy phá. Ứng Long này mấy trăm năm rồi chưa xuất hiện, lần này không biết lại muốn khuấy ra bao nhiêu tai hoạ a, mà phía Tây, thế nhưng nghe nói có Thao Thiết.”

Ninh Trường Canh mày nhíu lại càng chặt, “Bốn phương tám hướng, đồng thời sao?”

“Đúng!” Trường Bình gật đầu, “Đều trong buổi sáng hôm nay nhận được tin, chúng ta nhân thủ không đủ, chỉ có thể phái người đi hai hướng, mà chính vì như vậy, chọn hai hướng nào bỏ hai hướng nào chúng ta không quyết định được, cãi nhau gần nửa canh giờ, vì thế muốn đi thỉnh giáo sư tỷ.”

Ninh Trường Canh khom lưng đi về phía chuồng gà, từ bên trong xách ra thanh điểu tựa hồ lại béo thêm nửa vòng, cười híp mắt nói, “Thanh điểu đi một chuyến nhiều lắm mất nửa canh giờ, chúng ta đợi chút đi.”

Trường Đinh nhìn con chim, “Đó là thanh điểu?”

Ninh Trường Canh chọc chọc cái bụng mập của nó, “Hẳn là vậy… đi.”

Hiện nay chỉ có thể đem ngựa chết làm ngựa sống thôi.

Hắn viết thư, cột vào chân thanh điểu, con chim rỉa cái đuôi xoay vòng không muốn đi, Ninh Trường Canh nhổ hai cái lông đuôi của nó, nó lập tức như lửa cháy đến mông biến mất nơi chân trời.

“Chuyện gần đây quả thật có điểm bất bình thường.” Ninh Trường Canh xoa bóp mi tâm, hắn có dự cảm không tốt. Không biết có liên quan đến con gái hắn, hay liên quan đến Tử Quy.

Chút góp ý