TIÊN HIỆP · VI SƯ VÔ TÂM

[VSVT] Chương 40: Lại dùng Bất Ưu

Ninh Trường Nhàn vừa từ Trường Thanh điện xuống liền gặp Tương Tự đứng chờ ở cửa điện.

Tương Tự dựa vào thân đào thụ đứng ở nơi đó, dáng vẻ thư sinh ôn hoà nho nhã hôm nay lại chật vật không bằng tên khất cái nhân gian, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn chăm chăm hướng về phía Ninh Trường Nhàn.

“Tương Tự?” Ninh Trường Nhàn bước nhanh tới, nhẹ giọng gọi.

Con ngươi hắn khẽ động, bất chợt hồi thần, thấy Ninh Trường Nhàn trước mặt, tựa hồ giật bắn mình.

“Tương Tự, ngươi khoẻ không?” Ninh Trường Nhàn ôn hoà hỏi.

Tương Tự dựa vào đào thụ thoạt nhìn tựa hồ đợi ở chỗ này đã lâu, trên vai trên áo vương rất nhiều cánh hoa đào lẫn lá trúc, Ninh Trường Nhàn thấy vậy khẽ nhíu mày, lặp lại câu hỏi: “Ngươi khoẻ không?”

Thân thể Tương Tự chợt lui về sau, nhưng phía sau hắn chính là thân đào thụ, không thể lui tiếp. Hắn nhắm hai mắt lại, tựa hồ không muốn Ninh Trường Nhàn thấy bộ dạng chật vật của hắn.

“Ngươi có phải có lời muốn nói với ta?” Ninh Trường Nhàn nói.

Tương Tự dựa vào cây, thân người chậm rãi trượt xuống, đáp, “Phải.”

“Ngươi hỏi đi.” Ninh Trường Nhàn nhàn nhạt mỉm cười, “Bất quá phải nhanh một chút, thời gian của ta không nhiều, muốn sớm đi an bài tốt hậu sự.”

“Còn Ma quân bệ hạ?”

Ninh Trường Nhàn biết hắn lo lắng điều gì, cho nên dứt khoát nói, “Huyền nhi đi ra ngoài, chốc lát chưa về ngay được, yên tâm, ta không phải kẻ nhiều chuyện, tất nhiên sẽ không cho hắn biết, chuyện ta và ngươi nói và giao dịch ta đáp ứng với ngươi, sẽ là bí mật.”

Tương Tự dường như yên lòng, hắn khó khăn nuốt nước bọt, cố hết sức ổn định thân thể, nói, “Ta muốn ngươi cho ta biết nguyên bản năm đó xảy ra chuyện gì.”

Mi tâm Ninh Trường Nhàn cau lại, lộ ra chút thần sắc do dự hiếm thấy.

Tương Tự cười khổ nói: “Khanh Lê là người ta yêu chân thành trọn đời, nàng đã chết, ta sống vốn không còn ý nghĩa, dựa vào truyền thuyết hạn bạt nhất tộc bốn trăm năm có thể trọng sinh, mới vọng tưởng sống đợi nàng. Vô luận nàng tha thứ cho ta hay không, cũng muốn nói với nàng một câu xin lỗi.”

“Truyền thuyết kia cũng là thật.” Ninh Trường Nhàn nói.

“Nhưng nếu nàng không muốn sống lại thì sao?! Ta tưởng rằng toàn bộ ngươi cùng Khanh Lê đều cùng nhau trù tính, nhưng bây giờ Ninh Trường Canh lại nói cho ta biết đây chẳng qua là Khanh Lê muốn thử ta. Nàng lấy sinh mạng chính mình thử ta? Nàng tại sao lại ngây thơ như vậy?” Tương Tự cơ hồ là gầm nhẹ những lời này.

Ninh Trường Nhàn rũ mắt xuống, nói: “Đó là chuyện kiếp trước ta làm khiến ta hối hận nhất.”

Tương Tự nghe vậy, hoảng hốt nói: “Nàng thật sự chẳng qua là muốn thử ta?”

Ninh Trường Nhàn thở một hơi thật dài, bình thản đáp: “Cố Nhạc An luôn nói ta không hiểu thế nào là tình, không biết thế nào là yêu. Năm ấy, ta đúng lúc phạm vào ma chướng. Ngày đó ta ở bên ngoài cứu người thì gặp Ân Khanh Lê, sau khi tỉ đấu mấy phen, nàng dừng kiếm lại nói với ta, hoặc là đáp ứng giúp nàng làm một việc hoặc là để người trong vòng ngàn dặm chôn cùng nàng.”

“Ân Khanh Lê luôn luôn cương liệt, ta biết nàng nói được làm được, cho nên liền hỏi nàng muốn làm gì, nàng nói muốn ta an bài để hai người gặp nhau một lần.” Ninh Trường Nhàn ngẩng đầu bình tĩnh nhìn vào mắt Tương Tự. Tương Tự hoảng loạn không dám nghênh đón ánh mắt của nàng.

“Ta hỏi nàng vì sao muốn như vậy, nàng nói nàng muốn biết, liệu thời điểm mọi sự phát sinh ngươi còn có thể tha thứ cho nàng hay không.” Ninh Trường Nhàn nhẹ vỗ Thanh Hoan kiếm, “Nàng cho ta biết nàng muốn cược một ván, nếu như ngươi chịu tha thứ cho nàng, nàng liền buông tha hết thảy cùng ngươi tới nơi chân trời góc biển, tới nơi tộc nhân cũng không tìm được đến. Nhưng nếu ngươi không chịu tha thứ, nàng liền cam tâm tình nguyện chết trong tay ngươi.”

Ninh Trường Nhàn lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Ta đã nói rồi, ta năm ấy đúng lúc nhiễm ma chướng, trong lòng kinh ngạc chuyện tình ái rốt cục có ma lực gì có thể khiến người, yêu, ma, tiên, thậm chí những vị thượng tiên tu hành thâm hậu kia cũng rơi vào kết cục thê lương lạc phách, sinh sinh tử tử, vì thế liền đáp ứng.”

“Nàng… Nàng chỉ là muốn cược một ván?” Tương Tự cảm giác cổ họng thít chặt, thanh âm phát ra khản đặc khó nghe.

Ninh Trường Nhàn khẽ gật đầu: “Ta không biết hai người các ngươi sau khi gặp nhau cuối cùng phát sinh chuyện gì, nhưng nếu không phải ma chướng tác quái trong lòng ta cũng sẽ không khiến ngươi rơi vào kết cục sát thê, cũng sẽ không khiến ngươi hổ thẹn bất an như vậy, đến cuối cùng nhảy xuống Đoạ Tiên Thai, hết thảy mọi sự đều là lỗi của ta.”

Tương Tự nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Chân tướng sự tình thì ra chính là như vậy.”

Ninh Trương Nhàn rũ mắt, “Ta ngàn vạn lần không nghĩ tới nàng cương liệt quyết tiệt như thế, thế nhưng thật sự nguyện chết trong tay ngươi cũng không nguyện ý giải thích, nhưng nếu không phải trong lòng nàng còn dò xét mà nói thẳng ra, ta nghĩ, ta bằng lòng để các ngươi đi.”

“Ta biết rồi.” Tương Tự tựa hồ không muốn nghe tiếp, hắn bịt chặt tai, ôm đầu quỳ sụp trước mặt, “Ngươi đừng nói nữa.”

Ninh Trường Nhàn thanh âm tựa hồ hạ thấp mấy phần, như lẩm bẩm tự nói, “Ta cũng không lường được, cái gọi là ái tình bất tử bất hưu, hoá ra không chịu nổi một kích như vậy.”

Nàng nhìn Tương Tự, ánh mắt bình tĩnh toát ra vài phần thương hại.

Nàng lật tay kết thủ ấn, ngón tay điểm nhẹ lên trán Tương Tự, Tương Tự cảm giác trí óc một trận thanh mát, sau đó buồn ngủ, Ninh Trường Nhàn khẽ nói, “Hãy quên đi, quên hết mọi chuyện, hảo hảo mà sống.”


Lúc Vô Cực thượng tiên nhận thư Ninh Trường Nhàn gửi, quả thực dở khóc dở cười.

Hắn vội vàng đáp mây mang theo mấy đệ tử đi Tử Quy, hỏi chỗ Ninh Trường Nhàn, vội vã chạy qua.

Vô Cực mở cửa, lớn tiếng nói: “Tiểu Trường Nhàn a Tiểu Trường Nhàn, ngươi chừng nào mới có thể bỏ cái tật tuỳ thời tuỳ nơi thích dùng Bất Ưu đây!”

Trong phòng Ninh Trường Nhàn đang ngồi trên ghế, Tương Tự đứng trước mặt nàng.

Tương Tự mặc một thân đạo bào Tử Quy, ánh mắt trong suốt thấy đáy, thấy Vô Cực thượng tiên tiến vào, quy củ hành lễ vấn an, sau đó nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Phụ thân.”

Vô Cực thượng tiên đã mấy trăm năm không được nghe xưng hô này, hắn đột nhiên mềm nhẹ gọi phụ thân như vậy, đột nhiên không nhịn được sống mũi cay cay, nghĩ muốn lão lệ tung hoành.

“Hảo hài tử.” Vô Cực thượng tiên thanh âm khàn khàn nói, nghiêng đầu dùng tay áo lau khoé mắt.

Mặc dù hắn thì nói những điều này đều là khảo nghiệm với hài tử, nhưng cũng không che đậy được quan tâm và bảo hộ với Tương Tư. Hôm nay Tương Tư mi nhãn thanh triệt, tâm cảnh sáng trong đứng trước mặt hắn, Vô Cực thượng tiên nhìn thấu vạn vật đột nhiên trong lòng cảm thấy, như vậy cũng tốt, ai… Biết sớm như thế, mấy năm trước sớm dùng Bất Ưu thì đã miễn cho mấy năm này lo lắng hãi hùng đi?!

Hắn phất phất tay áo, ý bảo Tương Tư ra ngoài, “Đi cùng các sư huynh sư đệ của ngươi tự ôn chuyện, bọn họ rất nhớ ngươi, ta cùng Trường Nhàn có chuyện cần nói.”

Tương Tư tựa hồ có rất nhiều điều muốn hỏi Vô Cực thượng tiên, nhưng nghe thấy hắn nói như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng đè nén nghi hoặc trong lòng, hướng hắn hành lễ, đi ra khỏi phòng.

Vô Cực thượng tiên nhìn Ninh Trường Nhàn nói, “Lão nhân ta thu hồi lời nói lúc trước, như thế này, thực sự rất tốt.”

Ninh Trường Nhàn miễn cưỡng cười một tiếng nói, “Vốn là vẫn còn đường lui, chỉ là ta không nghĩ tới có người nói sự thật cho hắn, ta bất đắc dĩ chỉ có thể ngọn nguồn sự tình năm đó nói cho hắn biết, nhưng Tương Tư không chịu nổi đả kích đó, ta sợ hắn chết tâm lại nhập ma càng sâu, chỉ có thể dùng Bất Ưu.”

“Hài tử này, quên thì tốt, quên thì tốt a.”

Ninh Trường Nhàn nhìn thoáng qua phía ngoài cửa, khẽ gật đầu.

“Chỉ đáng buồn Ân Khanh Lê, từ đó thế gian không còn ai có thể như hắn, nhớ nàng, tưởng niệm nàng.”

Chút góp ý