TIÊN HIỆP · VI SƯ VÔ TÂM

[VSVT] Chương 26: Thời gian lưu chuyển

Trông Huyền Dư giống như không nghe được, lúc xoay người, tay áo hắc bào rộng rãi quét qua chén trà trên bàn, choang một tiếng rơi vỡ nát.

Hắn như tỉnh táo lại, kinh ngạc đứng tại chỗ.

Yểu Khanh lúc này xách mấy chiếc bánh chưng về tới, nhìn bộ dạng như mất hồn của Ninh Huyền Dư, nâng cằm lên híp mắt nhìn tìm tòi soi mói.

“Tiểu Bao…” Huyền Dư nhẹ gọi một tiếng.

Tiểu Bao ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt nhuốm vẻ chán nản, nàng nói: “Đi đi, đi rồi đừng quay về nữa.”

Hắn khẽ than một tiếng nhưng không đáp, qua thật lâu, mới thấp giọng nói: “Nếu ngươi thật sự khôi phục trí nhớ, ngươi sẽ không muốn thấy ta… Ngươi thật sự nhớ ra rồi, ta rời khỏi ngươi mấy ngày, ngươi tạm thời… bình tĩnh lại.”

Tiểu Bao nghe vậy cười, hai mắt nheo lại, đen không thấy đáy. Nhãn thần như cũ lạnh lẽo như băng: “Tâm tính của ta sư tôn đại nhân chẳng lẽ không rõ, không biết ta cần bình tĩnh về chuyện gì?”

Huyền Dư nghiêng đầu, tóc bạc rủ trên mặt, gió thổi qua cửa sổ nhẹ phiêu tán, hắn mấy lần mở miệng, nhưng lời đến bên môi lại nuốt xuống, vài sợi tóc bạc vương bên khóe miệng. Hắn cười khổ một tiếng, trầm mặc chống đỡ.

Tiểu Bao rũ mắt không nhìn hắn, sống lưng thẳng tắp, ngón tay nhẹ gõ hai đầu gốc, mở miệng nói: “Tiểu Bao bị phu thân nuôi trong phủ cho đến năm tám tuổi, phụ thân ôn hòa cực cưng chiều ta, nhưng khi người nhìn ta, ta lại cảm thấy thông qua ta người đang nhìn một người khác.” Tiểu Bao cong khóe miệng cười khẽ, “Sau tám tuổi ta ở Bất Quy Sơn, may mắn bái sư tôn làm thầy, phụ thân nói quả là nghiệt duyên, ta lại cho là không đúng, sư tôn mặc dù băng lãnh rất khó thân cận, đối với ta lại vô cùng tốt.”

“Ngươi nói những điều này để làm gì…” Ninh Huyền Dư hỏi.

Ngồi một bên, Như Ý đã sớm chui xuống gầm bàn, những lời này đả kích hắn quá lớn, Huyền Dư sư huynh biến thành sư tôn của Trường Nhàn sư thúc, bối phận quá loạn rồi.

“Tiểu Bao nói những lời này cũng không có ý gì.” Nàng thở một hơi thật dài. “Ta trời sinh tính tình lương bạc, không để tâm điều gì, tro cốt làm xương, băng hồ làm thân, đời này sống không quá mười tám tuổi, chỉ thấy có vài lời vẫn nên sớm nói ra thì tốt hơn.”

Huyền Dư cau mày thật sâu: “Những lời này ngươi nghe từ đâu?”

Tiểu Bao phất phất tay: “Sư tôn không cần để ý, thân thể ta ta tự nhiên rõ ràng. Chuyện sinh tử đã sớm nhìn thấy, chết cũng không sao.”

“Ngươi đừng vội suy nghĩ lung tung, vi sư cho dù bỏ một thân tu vi cũng sẽ bảo hộ ngươi bình an trưởng thành.” Hắn nghiêm túc chau mày.

“Sư tôn đừng ngắt lời, cứ nghe Tiểu Bao nói hết.”

Ninh Huyền Dư lắc đầu, “Ta đoán được ngươi muốn nói gì, chỉ là ta biết, nếu ngươi nhớ lại sự tình ở kiếp trước, nhất định sẽ chán ghét ta.”

Từ lúc mới ra đời, Tiểu Bao lần đầu tiên biết đến tư vị nộ hỏa công tâm.

Nàng chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào mắt Huyền Dư, phất tay áo hất đổ bát đũa trước mặt.

Yểu Khanh nguyên bản đang ở bên cạnh xem náo nhiệt, thấy vậy trợn hai mắt nhìn, nhất thời quên khống chế, cái đuôi sau thân chui ra, hắn cuống quít thi triển huyền thuật. Ôm cái đuôi càng hứng trí bừng bừng xem cuộc vui. Phải biết rằng hắn và Ninh Trường Nhàn đấu nhiều năm, vừa thấy mặt đã liều mạng ngươi chết ta sống mà đánh, vậy mà nàng luôn cho hắn bộ mặt người chết, biểu tình gì cũng không có.

Như Ý cũng hết sức kinh ngạc. Kể từ khi hắn vào Tử Quy rồi biết Trường Nhàn sư thúc, sư thúc cho tới giờ đều ôn hòa và thân thiện, đừng nói phát hỏa nổi giận, đến nặng lời cũng không có một câu, dù có tức giận thế nào, nhiều lắm cũng chỉ nhẹ nhàng nhăn mày. Xem ra lần này Huyền Dư sư huynh đã thật sự chọc giận sư thúc rồi.

Hàng mi Ninh Huyền Dư khẽ run rẩy.

“Cố chấp tùy hứng, cũng không chịu nghe lời trưởng bối nói, ngươi khi nào thì có thể thay đổi cái tật đó!”

Ninh Huyền Dư mạnh mẽ quay đầu nhìn nàng, không thể tin nổi.

Yểu Khanh nghe vậy há hốc miệng, sửng sốt thật lâu, đợi đến lúc phản ứng kịp ngay lập tức ôm đuôi chạy đến bên người nàng: “A Nhàn A Nhàn, ngươi đã thức tỉnh rồi? Nhớ ra Khanh Khanh, nhớ ra Khanh Khanh không ~ Khanh Khanh cùng ngươi kiếp trước tương ái tương sát ngươi còn nhớ không?”

Tiểu Bao trầm mặc xoa Thanh Hoan kiếum đeo bên hông.

Yểu Khanh lập tức dựng lông, nhanh chóng buông nàng ra, trốn sau cây cột, run rẩy lộ ra hai con mắt.

Tiểu Bao không nhìn hắn, quay đầu nhìn về phía Ninh Huyền Dư: “Người không phải muốn đi sao, sao còn chưa đi?”

Ninh Huyền Dư cụp mi, che giấu bi ai cùng mờ mịt trong mắt, hắn trầm mặc một hồi, bình tĩnh mở miệng: “Ta từng đáp ứng không rời ngươi, ở bên ngươi. Trước kia nghĩ rằng ngươi bởi vì chuyện cũ sẽ tức giận, cho nên muốn ngươi bình tĩnh mấy hôm, nay nếu ngươi không ghét ta, ta đương nhiên muốn thực hiện lời hứa.”

Tiểu Bao nhàn nhạt nhìn hắn.

Ninh Huyền Dư xoay người, hướng về nàng chậm rãi quỳ xuống, tóc bạc phủ sau lưng tựa như nước chảy tách ra, từ hai bên rủ xuống mặt đất, trắng bạch chói mắt không thể nhìn thẳng. Nhưng từ góc độ của Tiểu Bao mà nhìn, có thể thấy tay hắn dùng sức mà lộ ra đốt ngón tay trắng bệch.

Hắn nhẹ giọng gọi: “Sư tôn.”


Tiểu Bao nhắm hai mắt lại. Thật ra cũng không phải nàng đã nhớ ra toàn bộ, chỉ là chút ít đoạn ngắn, từng mảnh kí ức kiếp trước liên tục xuất hiện.

Trong đầu nàng thoáng hiện một đoạn kí ức.

Rất nhiều năm trước, nàng một thân một mình đi ngang qua rừng sâu núi thẳm bái phỏng bằng hữu lâu năm, nhìn thấy một thiếu niên co mình bên đại thụ lạnh run, rừng rậm cây lớn, sài lang hổ báo rất nhiều, nàng không đành lòng. Nàng làm phép đuổi dã thú xung quanh, để lại cho hắn chút thức ăn, đang lúc muốn rời đi, thiếu niên kéo vạt áo của nàng nói: “Thượng tiên giờ rời đi, trong lòng hoan hỉ vì đã cứu một tính mệnh, có biết rằng để Huyền Dư tiếp tục con đường phía trước mịt mờ đường sống, không biết bước tiếp theo là táng thân trong miệng hổ hay do lòng người, vậy cứu với không cứu có gì khác biệt?”

Nàng nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của thiếu niên, hỏi ngược lại: “Vậy ngươi cảm thấy ta nên cứu thế nào?”

Thiếu niên mừng rỡ ngẩng đầu: “Thượng tiên đem ta theo về, Huyền Dư chẻ củi, xếp chăn, rót nước, cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể học.”

Nàng lắc đầu cười cười: “Qua hai tháng nữa, Tử Quy sẽ thu lưu một vài hài tử làm đệ tử, nếu lúc đó ngươi có thể tới, như vậy ta nhất định sẽ thu ngươi làm đồ đệ.”

“Tạ ơn sư tôn!”

Dứt lời nàng xoay người rời đi, trong lòng cảm thấy hài tử này có mấy phần khôn vặt, nhưng thông qua khảo nghiệm đệ tử nghiêm khắc của Tử Quy, khả năng không lớn.

Hai tháng sau ở điển lễ thu đồ, nàng vì có việc tới muộn nửa canh giờ, không ngờ còn chưa vào cửa đã nghe thấy bên trong nhốn nháo lao xao, đệ tử ngoài cửa muốn thông báo, nàng khoát tay ý bảo chớ lên tiếng, chỉ nghe bên trong có tiếng sư đệ Trường Bình cùng giọng nói thiếu niên not nớt.

“Ta nói ngươi hài tử này, ta thu ngươi làm đồ đệ vì sao khăng khăng không đồng ý, chẳng lẽ ngươi cho là ta tài sơ học thiển, dạy không nổi ngươi?”

“Không phải, ta đã đáp ứng ân nhân, chỉ làm đồ đệ của nàng.”

“Thượng tiên Tử Quy có tư cách thu đồ đều ở điện này, có ân nhân của ngươi không?”

“… Không có.”

“Vậy cũng không sao, ta xem ngươi tư chất tu tiên rất tốt, ta chắc chắn sẽ hảo hảo dạy cho ngươi, mau mau bái sư đi!”

Nàng ở bên ngoài nghe được liên tục lắc đầu, ho nhẹ một tiếng, đi vào đại diện: “Trường Bình, hài tử đó không muốn chính là không muốn, nơi nào có đạo lí ép buộc như vậy.”

“Dạ, sư tỷ.” Trường Bình ủy khuất trợn mắt nhìn thiếu niên kia một cái, lui về chỗ ngồi.

Thiếu niên kia nhìn thấy nàng, mừng rỡ không thôi, cuống quít chạy tới, ủy khuất oán trách: “Sư tôn, ta nói ân nhân của ta ở Tử Quy, nhưng quái thúc thúc kia gạt ta nói thượng tiên ở Tử Quy đều đã đến đủ, Huyền Dư còn tưởng sư tôn nghĩ muốn nói không giữ lời, không thu Huyền Dư nữa.”

Nàng cẩn thận nghĩ một lát, nói: “Môn hạ của ta chưa có đệ tử, ngươi chỉ có một thân một mình, không sư huynh sư tỷ giúp đỡ, ngươi vẫn nguyện ý bái nhập môn hạ của ta?”

Thiếu niên quỳ xuống khấu đầu: “Huyền Dư chỉ mong sư tôn đừng vứt bỏ ta.”


Năm ấy nơi rừng sâu núi thẳm, thiếu niên gương mặt bẩn thỉu, ánh mắt giảo hoạt, tựa như con báo xinh đẹp ngã vào vũng bùn, mặc dù chật vật nhưng thần thái vẫn sáng láng. Hôm nay hắn quỳ trước mặt nàng, tóc bạc rủ xuống đất như trăng chiếu, mi mục như họa, thần sắc lại bi thương. Nàng nghe hắn nhẹ nhàng gọi sư tôn, hoảng hốt tựa hồ như thấy mấy trăm năm thời gian vùn vụt lưu chuyển, nàng không biết vì sao cảm thấy đau tận xương tủy.

Nàng nhắm mắt lại, trước mắt tối sầm, thiên toàn địa chuyển, đánh mất tri giác.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ừ…….

Đối mặt với chuyện Tiểu Bao Tử khôi phục một phần trí nhớ kiếp trước, cuộc sống của mọi người cũng sẽ không còn êm đẹp nữa…

Nhất là……


Lời của Lãnh Tinh: Chương sau có đoạn cấm trẻ em đỏ mặt che mắt

Trời ơi ngàn trông vạn đợi đó a ~~~~  cào tưởng

E hèm, vì thế nên set pass nha cả nhà. Để lại mail trong post này mình gửi pass nhe nháy mắt

10 bình luận về “[VSVT] Chương 26: Thời gian lưu chuyển

  1. Mừng quá, mình đang kiếm thể loại nữ sư nam tôn thì gặp được truyện nhà bạn. Cảm ơn bạn vì đã bỏ công ra dịch một bộ truyện hay đến vậy. Bạn có thể gửi mình pass để đọc trọn vẹn truyện này không. Email của mình là sophien912@gmail.com

    Thích

  2. Mình tình cờ tìm được bộ truyện này do bạn dịch sáng hôm nay, và từ đó mê mẩn văn án tác giả cũng như cách dịch văn của bạn, rất cám ơn bạn đã nhiệt tình trans tác phẩm để bọn mình có cơ hội đọc, Thỉnh bạn cho mình xin pass chương 27 nhé, cám ơn bạn nhiều, nếu có cách nào để ủng hộ trang tốt hơn mình sẵn sàng góp sức! Email mình: mirikarosie@gmail.com

    Thích

Chút góp ý