TIÊN HIỆP · VI SƯ VÔ TÂM

[VSVT] Chương 22: Tiểu Bao lớn lên

Ma quân từ đó về sau thật sự dứt bỏ mọi tâm tư khác, chỉ một lòng muốn nuôi dưỡng đồ nhi trưởng thành.

Đảo mắt năm năm trôi qua, Tiểu Bao dần dần lớn lên, trổ mã giống Ninh Trường Nhàn khi xưa như đúc, nhất là ở đôi mắt, đạm mạc trong suốt. Bình thường cho dù nở nụ cười ôn hòa như nước, hai mắt vẫn không thay đổi mảy may.

Người đời nói tiên cốt trời sinh, lãnh triệt vô tình, có thể thấy cũng không phải nói bừa.

Hôm đó Tương Tự xử lí xong công việc, rẽ về phía Tịch Vân hậu điện, thấy Tiểu Bao đang ngồi trên mặt đất, hai mắt nhắm lại. Ma quân bệ hạ ngồi trên ghế đá, cầm bầu rượu tự rót tự uống, mái tóc dài ngân sắc thả tùy ý, xõa tung trên đất.

Thời Ma quân bệ hạ còn ở Tử Quy, mái tóc đen nhánh như mực luôn khiến người khác hâm mộ, thời điểm được cột gọn lên bằng dây buộc trắng, giống như lông vũ đen. Về sau… Hắn vừa thấy mái tóc bạc liền sinh lòng chán ghét, nhiều lần thiếu chút nữa vung kiếm cắt đứt ba nghìn sợi phiền não. Mặc dù đã bị khuyên ngăn, nhưng lại luôn lười xử lí, nếu không phải ra ngoài, dĩ nhiên qua loa dùng dây buộc lưng chừng, có đôi khi cũng không thèm buộc, cứ để xõa như thế…

Tương Tự trông thấy liền nhịn không được thở dài. Đã sớm dặn dò thêm cung nữ ở Tịch Vân hậu điện để chăm sóc sinh hoạt thường ngày của hai sư đồ. Nhưng hết lần tới lần khác thêm người, Ma quân bệ hạ chán ghét nữ nhân lại gần, cho nên tự định đoạt đổi thành gã sai vặt. Nhưng vừa mới đề xuất, Ma quân bệ hạ lại như bị giẫm phải đuôi, mặt đen cự tuyệt.

Tương Tự nhìn đồ nhi theo sau hắn mặt mũi càng ngày càng giống Trường Nhàn thượng tiên năm xưa, phút chốc bừng tỉnh đại ngộ.

Tiểu Bao ngẩng đầu nhìn Tương Tự một cái, nhìn vẻ mặt hắn như có điều suy nghĩ, nghi vấn nhướng mi hỏi thăm.

Tương Tự lắc đầu: “Không có gì, không có gì.”

Ma quân bệ hạ mặt lại đen: “Chuyện này đừng nhắc lại.”

Tương Tự lập tức gật đầu: “Không dám nhắc, không dám nhắc.”

Cho nên tóc của Ma quân bệ hạ tiếp tục chịu vận mệnh bị thô bạo giày xéo. Nhìn trông thật khiến người ta thở dài không thôi.

Mà sự tình có bước chuyển biến là khi hai thầy trò xảy ra chiến tranh lạnh.

Hiện giờ, Tiểu Bao an tĩnh tự mình luyện công, Ma quân bệ hạ ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ điểm một phen. Kể từ khi biết rõ đồ nhi nhà mình chính là sư tôn đầu thai, hắn không còn mưu toan tiêu diệt tiên cốt của nàng nữa, Ma quân đường đường không bao giờ làm chuyện bất khả thi.

Chẳng qua nhìn biểu tình lãnh đạm của nàng, hắn không thể không nhớ lại trước kia, bàn tay không khống chế được nắm chặt thành đấm dưới tay áo.

Hắn tự rót cho mình một chén rượu, dặn dò Tiểu Bao: “Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi thôi.”

Tiểu Bao mở mắt nhìn.

Ma quân nhẹ nhàng chau mày: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

“Không.” Tiểu Bao nhàn nhạt cười, hỏi, “Sư tôn, nếu ta sống không quá mười tám tuổi, còn lại mấy năm Tiểu Bao nên làm những gì?”

Bầu rượu trong tay Ma quân rơi xuống đất. Hắn lạnh giọng hỏi Tiểu Bao: “Kẻ nào nói ngươi sống không quá mười tám?”

Tiểu Bao chỉ nói: “Tiểu Bao chẳng qua là tùy tiện hỏi thôi, sư tôn không cần để ý.” Nàng dứt lời, ngẩng đầu nhìn trời cao.

“Tiểu Bao.” Thanh âm hắn mang theo chất vấn.

“Dạ?” Tiểu Bao mí mắt cụp xuống run run.

Ma quân nheo mắt nhìn đồ nhi: “Ta nói rồi, đừng nghĩ gạt ta.”

“Là mơ thấy.” Tiểu Bao rất dứt khoát thừa nhận. Nàng cũng không nhìn Ninh Huyền Dư, chỉ bình thản nói, “Ta hay mơ thấy những giấc mơ rất kì quái, ta nghĩ sư tôn chắc biết vì sao.”

“Mơ thấy cái gì?” Giọng hắn thoáng một tia run rẩy.

“Cũng không có gì.” Tiểu Bao chau mày, “Sư tôn không muốn biết đâu.”

Hắn ngẩng mắt nhìn Tiểu Bao.

Tiểu Bao ôn hòa cười một tiếng, chậm rãi ngẩng mắt lên nhìn hắn: “Tiểu Bao hình như mơ hồ mơ thấy được… kiếp trước.”


“Bệ hạ sao vậy?” Tương Tự hỏi Thiên Ngu,

Thiên Ngu tay cầm hồ lô, rót rượu vào miệng uống: “Ta làm sao mà biết, hôm đó tự nhiên chạy ra từ Tịch Vân hậu điện, rồi không thấy trở về nữa.”

“Hả?”

“Đừng nhìn ta làm gì, ta cũng tò mò thế thôi, đồ đệ hắn coi như bảo bối, cũng không quản không hỏi kìa.”

“Mấy ngày rồi?”

“Nửa tháng rồi.” Thiên Ngu đáp.

Tương Tự vuốt cằm: “Dường như phát sinh vấn đề thật. Tiểu Bao đâu rồi? Có động tĩnh gì không?”

Thiên Ngu nghe thế cười lớn: “Ngươi mong đợi nàng có thể có động tĩnh gì đây? Trường Nhàn thượng tiên năm đó chính là dù thấy nước chảy hết băng trên Tử Quy sơn cũng sẽ không chớp một ánh mắt.”

“Ta đi tìm Tiểu Bao nói chuyện một chút.” Dứt lời Tương Tự xoay người rời đi.

Tiểu Bao ngồi xếp bằng luyện công, sau khi nghe mục đích Tương Tự đến, lập tức nhíu mày lộ ra một tia ủy khuất.

“Hành động lần này của sư tôn, Tiểu Bao thật sự không thể hiểu, dứt khoát cái gì cũng không làm.” Tiểu Bao vuốt tay áo đứng dậy, rót một chén trà đưa cho Tương Tự.

Tương Tự nghe vậy hỏi tiếp: “Nhưng ta không biết hôm đó xảy ra chuyện gì? Bệ hạ mấy ngày nay hơi bất thường, ta với Thiên Ngu vô cùng lo lắng.”

Tiểu Bao liếc hắn một cái rồi cụp mắt. “Thật sự cũng không phát sinh gì cả, Tiểu Bao chẳng qua chỉ hỏi sư tôn một vấn đề thôi.”

Tương Tự đưa mắt dò hỏi.

Nàng lại khoát tay cự tuyệt.

“Thôi, Tiểu Bao biết mình sai rồi, ta sẽ đi tìm sư tôn nhận sai, mời Tương Tự đại nhân về.” Dứt lời đứng dậy, xoay người hướng Tịch Vân điện đi tới.

Tương Tự uống một ngụm trà, đặt trên bàn đá, nhìn bóng lưng nàng, kinh ngạc không nói nên lời.

Năm năm trôi qua, hài tử này dung mạo trổ mã giống Ninh Trường Nhàn xưa kia như đúc. Thiên Ngu nói hắn biết Tiểu Bao chính là Ninh Trường Nhàn đầu thai chuyển thế. Hắn từng vọng tưởng có lẽ cảnh ngộ hai đời bất đồng, tính cách bạc tình lãnh đạm của nàng có thể thay đổi một chút. Hôm nay xem ra chẳng qua hắn đơn phương cam chịu thôi.

Hài tử Tiểu Bao kia cho dù cười ôn hòa, đáy mắt vẫn thâm trầm tựa như bầu trời nửa đêm, thỉnh thoảng chấm phá lướt qua cảm xúc, có thể dốc lòng nắm bắt sẽ khiến người cảm thấy may mắn không dứt.

Bệ hạ a, tâm đặt trên nữ nhân như vậy, người còn có thể xui xẻo hơn được không?


Lúc Tiểu Bao đẩy cửa tiến vào, Ma quân đang cầm sách nằm trên giường, bộ dạng nhìn như cực kì nghiêm túc. Mái tóc bạc xõa tung trên giường, tựa như ánh trăng lóa mắt.

“Sư tôn.” Tiểu Bao rũ mắt gọi một tiếng.

Ma quân nâng mắt lên nhìn nàng một cái: “Ngươi tới làm gì?”

“Tiểu Bao đến gặp sư tôn.”

Ma quân nghe vậy không nói gì, xoay người đưa lưng về phía Tiểu Bao, tiếp tục nhìn chằm chằm sách trong tay, không chớp mắt.

Tiểu Bao thuận tay cầm chiếc lược bên cạnh lên, lẳng lặng ngồi cạnh hắn, vuốt ve mái tóc bạc của hắn, tỉ mỉ chải một lần lại một lần. Ninh Huyền Dư ban đầu cứng người, sau đó thuận theo mặc nàng chải tóc cho mình. Tiểu Bao dùng Thanh Hoan Vân trâm vấn một nửa tóc, còn một nửa thả sau lưng, nàng chậm rãi chỉnh lại tóc cho hắn, vừa nói: “Sư tôn còn giận ta sao?”

Ninh Huyền Dư thấp giọng nói: “Không có.”

Tiểu Bao cười: “Sư tôn không cần phủ nhận.”

Hắn trầm mặc một hồi, rồi nói: “Tiểu Bao, nếu như ngươi nhớ được mọi chuyện trong kiếp trước, nhất định phải nhớ được những lời này của vi sư.”

“Sư tôn mời nói.”

“Nếu như ngươi cũng lại muốn tránh xa vi sư…” Tay cầm sách của hắn run rẩy một trận, “Ngươi nếu nhớ lại toàn bộ, vi sư… không muốn gặp lại ngươi.”

Tiểu Bao nghe vậy chỉ đáp: “Dạ, Tiểu Bao nhớ lời sư tôn rồi.” Thanh âm không có bất kì tâm tình gợn sóng nào.

Ninh Huyền Dư rũ mi xuống.

Trầm mặc thật lâu.

“Sư tôn.”

“Sao?” Huyền Dư hỏi.

Tiểu Bao vẫn cụp mắt, thanh âm nhẹ bẫng: “Sư tôn cầm ngược sách rồi.”

Chút góp ý