TIÊN HIỆP · VI SƯ VÔ TÂM

[VSVT] Chương VIII: Vi nhân sư giả

(*Chương này đánh dấu chuyển biến trong mối quan hệ sư đồ hai người nha ~ hú hú ~)

Hoàng hôn xuống, Tiểu Bao cẩn thận theo dõi động tĩnh của sư tôn, định bụng thừa dịp hắn không chú ý liền lẻn ra khỏi Tịch Vân điện đi tìm Khuynh Hoài kiếm cơm nắm ăn. Hôm nay vận động quá nhiều, Tiểu Bao cảm giác cơn đói đang không ngừng giày vò dạ dày nó. Nó xoa xoa bụng, ngẩng đầu lên không ngờ vẫn thấy sư tôn nhà mình đang đứng chắp tay bên rừng trúc không xa, không có ý tứ rời đi.

Tiểu Bao phiền muộn không thôi. Nó bắt đầu suy nghĩ có nên bất chấp ánh mắt sư tôn lặng lẽ chuồn đi hay không.

“Tiểu Bao.” Huyền Dư rốt cục mở miệng, “Theo ta.”

Tiểu Bao sửng sốt, mờ mịt tiến lại. Huyền Dư kéo tay nó trực tiếp đáp mây rời khỏi Tịch Vân hậu điện. Khi nó vừa thích ứng được với đám mây chòng chành thì đã thấy chân đứng trên mặt đất vững chãi. Tiểu Bao ngẩng đầu, trước mặt là Bất Quy Thành ngày trước nó đã từng đi qua.

“Sư tôn?” Tiểu Bao nghi hoặc.

Huyền Dư không đáp, phất tay thay đổi phục sức. Mái tóc bạc chói mắt rực rỡ trong phút chốc được che giấu, biến thành đen nhánh như mực. Mắt phượng khép hờ nhìn về phương xa, gió thổi tung bay tay áo trắng muốt, phiêu nhiên như một tiên nhân.

Huyền Dư dắt tay Tiểu Bao: “Đi thôi.”

Đường phố nhộn nhịp người qua kẻ lại, hệt như ngày đó khi Tiểu Bao vừa đặt chân tới. Những chủ hàng rong lớn tiếng rao hàng, các loại mùi thơm đồ ăn tranh nhau chui vào lỗ mũi nó. Tiểu Bao đau khổ nuốt nước bọt.

Tóc đen áo trắng vốn là diện mạo xưa kia khi hắn còn ở Tử Quy. Nhưng cho dù khi còn ở Tử Quy cũng đã khiến vô số tiên tử trái tim thổn thức, khó trách giờ phút này các cô nương chung quanh đều vừa nhìn thấy hắn đã nhất loạt đỏ bừng mặt.

Bước chân Huyền Dư quá nhanh, Tiểu Bao chỉ có thể chầm chậm chạy theo phía sau. Đột nhiên hắn dừng lại, làm cho Tiểu Bao lập tức đâm sầm vào choáng váng đầu óc.

Huyền Dư ngước nhìn bảng hiệu cửa hàng: “Là nơi này.”

Ma quân bệ hạ dường như rất quen thuộc nơi này, hắn tùy ý gọi vài món ăn.

Đủ loại mỹ vị nhanh chóng được dọn lên trên bàn. Tiểu Bao ngồi một bên ngón tay run rẩy. Trời biết kể từ khi lên Bất Quy Sơn, Tiểu Bao chưa bao giờ được ăn một bữa tử tế. Cả ngày không bánh bao thì cơm nắm, còn không thì đành bầu bạn với cơn đói.

Huyền Dư vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không có bất kì động thái nào.

Tiểu Bao giật mình, dè dặt quan sát đôi đũa đặt trước mặt, thấy sư tôn không có ý ngăn cấm, nhanh tay đút vào mồm một miếng thịt bò.

Nó lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Sư tôn không cần ăn cơm, đưa nó đến đây tất nhiên là để cho nó ăn no một bữa. Thông suốt điểm này, Tiểu Bao tăng tốc độ càn quét thức ăn.

Tiểu Bao sinh ra ở Giang Nam, gia cảnh cũng coi như phú quý, có thể nói nửa năm trên Bất Quy Sơn là khoảng thời gian vất vả khó khăn nhất nó từng phải trải qua.

Huyền Dư im lặng hồi tưởng. Lần cuối cùng hắn dừng chân ở Bất Quy Thành là ba trăm năm trước, khi đó là Ninh Trường Nhàn đưa hắn theo, có điều còn có Cố Nhạc An đồng hành. Ninh Trường Nhàn thích ăn bánh chưng, nhưng lần nào ăn bánh chưng mứt táo cũng thích chấm thêm dấm ớt. Hắn đã nếm thử mùi vị kia, quái dị cực kì. Hỏi nàng nguyên nhân nàng lại không chịu giải thích.

Tên Cố Nhạc An kia thì chỉ ngu ngốc cười cười nhìn nàng, cố tình ra vẻ quan tâm săn sóc giúp nàng bóc bánh chưng.

Ma quân bệ hạ quay đầu lại, trông thấy khuôn mặt lem nhem dính đầy cơm của tiểu đồ đệ.

Đứa nhỏ này vẫn có vẻ chưa muốn ngừng, nó đứng cạnh bàn, vụng về lột vỏ bánh chưng, sau đó đem bánh chưng ngâm vào trong đĩa dấm.

Hắn thấy cảnh này nhíu mày: “Ăn ngon đến thế sao?”

Tiểu Bao do dự, có chút ngượng ngùng trả lời: “Bánh chưng ngọt quá nên ngấy.”

“Nếu không thích ngấy, tại sao còn muốn ăn?” Ánh mắt hắn lạnh xuống, khóe mắt đầy vẻ châm chọc.

Tiểu Bao không nhìn thấy vẻ mặt hắn, chỉ xấu hổ cúi đầu.

Đúng là nó thích mùi vị ngọt ngào của bánh chưng mứt táo, nhưng ăn rất nhanh ngán, nên mới nghĩ đến cách này.

Huyền Dư nhớ lại lời Thiên Ngu, miễn cưỡng lệnh cho bản thân phải ôn nhu hơn. Nhìn tiểu đồ đệ đang nơm nớp lo sợ, hắn cổ gắng nở một nụ cười. Nhưng có vẻ không thành công mấy, nụ cười này nhìn qua trông giống như mặt hắn đang bị co rút.

Hắn đưa tay xoa xoa đầu tiểu đồ đệ, đột nhiên trong lòng một hồi bi thương.

Tiểu Bao nhanh chóng cúi đầu tiếp tục lóng ngóng lột vỏ bánh chưng.

Quán ăn này mang không khí huyên náo nơi thế tục, khác hẳn Bất Quy Sơn một màu đen không nhiễm bụi trần. Thần thái, cũng không giống với vẻ đẹp nhân gian hiếm gặp của rừng trúc hoa đào nơi Tịch Vân hậu điện. Nơi này khiến nó có cảm giác sống chân thật hơn.

“Chưởng môn, chúng ta lên trên lầu ngồi đi.”

“Cũng được.”

Tiểu Bao đang nhét bánh chưng vào mồm bỗng nhiên ngẩn ra, nó phồng một miệng thức ăn quay đầu lại, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Mặc dù đã nửa năm trôi qua, nhưng vô luận thế nào nó cũng không thể nhớ lầm thanh âm này, nhưng mà —

Tần Ca sững lại, vẻ mặt sửng sốt.

“Chưởng môn?” Kẻ phía sau ngạc nhiên. Đệ tử đều biết, Bồng Lai chưởng môn là một người lạnh lùng lãnh huyết. Kể cả giết người phóng hỏa trước mặt, hắn cũng chỉ dửng dưng trừng trị hung đồ rồi phất tay áo bỏ đi, lạnh nhạt đến mức không thèm cho người ta một ánh mắt cảm thông.

Đệ tử suy nghĩ định mở miệng hỏi thăm. Tần Ca hồi thần, chặn lời bọn hắn: “Các ngươi đi trước đi.”

Tần Ca tin chắc mình không nhận lầm người, chỉ cúi đầu liên tục cười khổ.

Tần Ca dù có âm hiểm ác độc thế nào, rốt cục cũng xuất thân từ Bồng Lai. Sư phụ nhiều năm dốc lòng giáo dưỡng tạo cho hắn tính cách thù ác như cừu, nhưng bản chất lương thiện không hề biến mất. Hắn có thể không ngừng lập mưu tính kế với đệ tử Ma giới Bất Quy Sơn hoặc chúng yêu yêu giới; nhưng rốt cục cả đời này sẽ không quên bản thân hắn vì cái gọi là nghiệp lớn trảm yêu trừ ma mà ngay cả một tiểu hài tử yếu đuối cũng hi sinh.

Thở sâu một hơi, hắn đi thẳng tới. Có một số việc dù không muốn thừa nhận, hắn cũng sẽ không lựa chọn trốn tránh.

Tần Ca bước chân hư vô, hắn thử gọi: “… Tiểu Bao, ngươi… có nhớ ta không?”

“Mẫu thân.” Tiểu Bao bật thốt tiếng gọi, sau đó nhíu mày, “Nhưng là… Ta…”

Tiểu Bao rơi nước mắt. Tiểu Bao từ nhỏ đã có cái thói lật đật chạy theo mỹ nhân, thấy thuận mắt liền gọi mẫu thân. Ai mà ngờ lần này theo mông mỹ nhân, người ta lại là một nam nhân hàng thật giá thật, bất đắc dĩ cuối cùng đem mình bán cho Bất Quy Sơn.

Nhưng một khoảng thời gian sớm chiều chung đụng, vì sao Tiểu Bao không thể phân biệt được Tần Ca là nam hay nữ? Nửa năm trước, đường nét khuôn mặt Tần Ca nhu hòa, thanh âm mềm mại; mà nửa năm sau mặc dù mặt mũi Tần Ca trước sau như một, nhưng yết hầu rõ ràng, thanh âm thô ráp.

Tiểu Bao nghĩ đến nhức óc.

Tần Ca đứng trước mặt nó, nhìn thẳng mắt nó, cẩn thận lau chùi mấy hạt cơm vương trên má nó rồi khẽ hỏi: “Ngươi sống —“ có ổn không… Song lời ra được nửa đường, chợt phát hiện bản thân mình không có tư cách hỏi những lời này.

Tiểu Bao cười rất vui vẻ: “Đúng là mẫu thân rồi.”

Niềm vui gặp lại nhanh chóng bị lúng túng cùng đau lòng thay thế, Tần Ca thật sự muốn ôm lấy nó, nhưng tay chỉ dám dừng ở giữa không trung.

Ma quân bệ hạ hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên hất đổ cái chén.

Tiểu Bao lập tức thu lại nụ cười, bộ dạng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm (*không quan tâm, không liên quan).

Tần Ca lúc này mới chú ý tới sự hiện hữu của hắn, đứng dậy cùng Huyền Dư nhìn nhau. Đập vào mắt là một thân áo trắng như tuyết, Tần Ca chau mày quan sát một lúc lâu, phát hiện khuôn mặt của hắn vô cùng quen thuộc.

Huyền Dư một nửa tóc dùng một cây trâm cố định, tóc đen còn lại tán lạc trên áo bào trắng dài chấm đất, lại không có mảy may cảm giác xốc xếch. Hắn cứ như vậy ngồi ở đó, an tĩnh nhưng ánh sáng tỏa ra khắp nơi, chói mắt không hề giấu diếm, nổi bật vô cùng.

Gần như không nhìn ra hắn chính là Ma quân bệ hạ tóc bạc trên Tịch Vận điện.

Tần Ca phải dựa vào cây trâm trên đầu hắn cuối cùng mới có thể xác định được thân phận của hắn. Đó chính là Thanh Hoan Vân trâm nửa năm trước hắn dâng tặng nhằm dụ Ma quân đi Tử Quy.

“Ninh Huyền Dư.” Hắn đặt tay lên chuôi kiếm.

Huyền Dư cau mày: “Bỏ chữ kia.”

Tần Ca cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ, giống như vẻ mặt ngày đó khi hắn một thân nữ trang giả trang Tử Quy chưởng môn đi tới cầu cứu.

Huyền Dư gắp rau bỏ vào bát Tiểu Bao, Tiểu Bao buồn rầu mặt ủ mày chau. Huyền Dư không nhìn nó, trực tiếp quay ra cửa sổ ngắm phong cảnh.

Tần Ca phiền não yên lặng thở dài một hơi. Hắn thất bại dời tay khỏi kiếm, thần sắc mang vẻ khẩn cầu.

“Mặc dù ta biết ngươi có thể sẽ không đồng ý, nhưng mà thỉnh cầu ngươi, bệ hạ, hãy trả lại Tiểu Bao cho ta.”

Sai một lần, không thể sai thêm lần nữa. Đây là quy tắc làm người của hắn.

Huyền Dư mặt không biểu tình nhìn hắn.

“Thỉnh cầu ngài.” Tần Ca cúi đầu hành lễ. Tựa hồ rất khó khăn mới có thể cúi đầu xuống.

Huyền Dư tay phải đặt trên thái dương, từ trên xuống dưới đánh giá hắn; sau đó đứng dậy mắt nhìn thẳng mà lướt qua. Thời điểm đi sát qua hắn, Huyền Dư dừng lại, vươn tay: “Tiểu Bao, trở về.”

Tiểu Bao vui vẻ đặt đũa xuống đĩa rau, nhanh nhẹn đi tới: “Dạ…”

Tần Ca lúc này mới nghe được cách nó xưng hô, nhất thời như bị sét đánh.

“… sư tôn.” Nó gọi.

Tần Ca đờ người tại chỗ, thật lâu mới kịp phản ứng, hắn rút kiếm chĩa hướng lưng Huyền Dư: “Ngươi… Ngươi lần này… Quả thật heo chó không bằng!”

Ngày trước hắn phát động giác quan thứ sáu đánh giá căn cốt của nó, phát hiện được một thân tiên cốt trời sinh. Nếu tu tiên sẽ rất có năng khiếu, tu luyện một thời gian chắc chắn có thể vang danh tiên môn. Nghĩ vậy hắn liền đem nó theo, dự định sau khi thành sự sẽ nuôi nấng dạy dỗ cẩn thận. Không nghĩ tới…

Huyền Dư cong khóe miệng: “Vứt bỏ một đứa nhỏ tám tuổi không bận tâm, ngươi cùng heo chó có gì khác nhau?”

Không thể không thừa nhận, Huyền Dư hiểu quá rõ điểm trí mạng của đệ tử tiên môn, đó là coi trọng danh dự, coi trọng đức hạnh. Vì vậy lời này của hắn tựa như một cây châm, tấn công chính xác tử huyệt của Tần Ca, không thể phòng bị.

Tần Ca lui về sau hai bước.

Huyền Dư vung tay áo, mang theo Tiểu Bao đáp mây bay đi trong ánh mắt kinh diễm (*vừa kinh ngạc vừa thưởng thức) của mọi người.

“Chưởng môn, chưởng môn.” Tần Ca nghe tiếng đệ tử gọi, hắn thở dài một tiếng.

“Chưởng môn, người làm sao vậy?”

Tần Ca nhắm mắt trả lời: “Là do ngày đó chính mình tạo nghiệt.”

“Sư tôn, tại sao lại…”

“Câm miệng.” Huyền Dư quát nó ngừng lại.

Tiểu Bao ủy khuất: “Sư tôn…”

Lá gan Tiểu Bao cũng trở nên lớn, thấy hắn đối với nó có ý dung túng liền được voi đòi tiên bắt đầu càn rỡ.

Huyền Dư từ đêm nay mới dần dần cảm nhận được khó khăn khi nuôi đồ đệ. Đối với thuộc hạ, gặp chuyện không muốn giải thích, lạnh mắt liền không người nào dám cãi lại. Nhưng đối với đồ nhi, hắn biết thì phải nói, nói thì phải nói hết. Đơn giản vì hắn là thầy, hắn phải trả lời.

“Nhìn hắn không thuận mắt.”

“… Sư tôn.” Tiểu Bao không định hỏi thêm.

Huyền Dư đúng là nhìn Tần Ca thế nào cũng không vừa mắt. Năm đó đệ tử Côn Luân tiên môn tụ họp,  Tần Ca mới chỉ là một tiểu tử lớn tầm Tiểu Bao, đi theo sau Tần Ôn Lĩnh sư phụ hắn. Bộ dạng hỗn trướng, thích nhất thừa dịp các tiên tử không chú ý mà chạy đi tốc váy người ta.

Dù là như thế, cũng chưa đến mức khiến Huyền Dư ghi hận hắn. Đơn giản là có một hôm tiểu hỗn trướng đó gây họa chọc cho Ôn Lĩnh thượng tiên vứt cả phong độ, tức sùi bọt mép muốn trừng trị hắn. Hắn liền chui tọt vào trong ngực Ninh Trường Nhàn. Ninh Trường Nhàn vì muốn dỗ hắn mà đem cho hắn Vô Ưu quả vốn dĩ là để dành cho đồ nhi của mình. Vô Ưu là loại quả Huyền Dư thích nhất. Ninh Trường Nhàn luôn thích cất trong tay áo một quả, đợi đến lúc ăn cơm sẽ đưa cho hắn.

Cũng là từ đó, mỗi lần thấy Tần Ca, Huyền Dư đều cảm thấy không vừa mắt. Tần Ca cũng cảm nhận được, trước giờ ít khi lảng vảng gần hắn. Hai người quan hệ xa cách, nhưng kể từ sau khi Ninh Trường Nhàn hôi phi yến diệt, xa cách liền đổi thành chán ghét.

Huyền Dư yên lặng nhìn về phương xa.

Thật ra mùi vị Vô Ưu quả hắn đã sớm quên. Chỉ còn nhớ mùi hương thơm ngát tỏa ra từ tay áo Ninh Trường Nhàn năm đó…


Lời của Lãnh Tinh: Mọi người dạo qua cho xin một lời khích lệ động viên đi a ~ T__T

 

 

 

Chút góp ý