VI SƯ VÔ TÂM

[VSVT] Chương IV: Nam Hải Nhạc An

slide6

Thiên Ngu tuổi trên ngũ tuần, râu tóc bạc trắng, đang cầm hồ lô tu rượu. Thời điểm từ xa trông thấy một tiểu cô nương tay chân nhỏ bé theo gót Ma Quân bệ hạ, hai mắt liền phát sáng.

Ai ai cũng biết, Ma giới Ma sứ ba vị, duy có một vị Thiên Ngu đối với tiểu cô nương tầm độ mười tuổi đặc biệt rất yêu thích. Nom thấy hài tử đúng tầm tuổi lại vô cùng khả ái, chân đã liền không chạm đất mà chạy tới. Cần phải nhanh tới đùa giỡn bảo bảo, thậm chí nếu thấy đặc biệt vui vẻ cần phải trực tiếp đoạt về chính mình nuôi.

Tiểu Bao cùng Thiên Ngu về điểm này thì cực kì có tiếng nói chung.

Vậy nên năm sáu năm sau, trên cổng Bất Quy Thành tại Bất Quy Sơn thường xuyên thấy một già một trẻ hai người ngồi soi mói người đi đường ra vào thành. Thấy mĩ nhân sẽ không hẹn mà cùng xáp lại gần, tâm tình tốt còn đùa giỡn người ta một phen.

Thiên Ngu khom người hướng Ma Quân bệ hạ hành lễ. Huyền Dư phất tay cho phép hắn đứng dậy, sau đó chỉ vào Tiểu Bao.

“Đây là đồ đệ ta mới thu nhận.”

Lúc này Thiên Ngu mới thu hồi ánh mắt long lanh sáng rực, nhìn kĩ Tiểu Bao. Tiểu Bao cười híp mắt bộ dáng ôn hòa vô hại, đôi mắt cong cong như mảnh trăng lưỡi liềm. Thiên Ngu tâm can mềm nhũn, tiến lên một bước ôm lấy tiểu nha đầu, chỉ cảm thấy rất mềm mại thơm tho.

“Ánh mắt bệ hạ thật không tệ, nha đầu này thật đáng yêu. Bất quá, bệ hạ, hay là giao nha đầu này cho mạt tướng nuôi đi.” Hắn thói cũ tái phát.

Ninh Huyền Dư cúi đầu rủ mắt nhàn nhạt nhìn hắn một cái. Thiên Ngu ý thức được mình vượt quá giới hạn rồi, hắn lui về phía sau hai bước: “Dạ, mạt tướng sẽ dặn dò Lạc Hạc chuẩn bị đại điển bái sư.”

Ma Quân bệ hạ gật đầu, hướng Tịch Vân điện đi tới. Tiểu Bao sải chân ngắn từng bước vội vã đuổi theo.

Thiên Ngu đem hồ lô rượu cài ngang hông, vân vê râu bạc nhìn bóng lưng hai người bước đi, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lúc này Lạc Hạc từ xa ngó quanh ngó quất đi tới, Thiên Ngu liền gọi nàng lại.

“Hạc nương tử, Hạc nương tử.”

Lạc Hạc quay đầu lại, “Thiên Ngu đại nhân.” Nàng quỳ lạy hành lễ.

“Hạc nương tử đang tìm thứ gì vậy?” Thiên Ngu hỏi.

Lạc Hạc do dự đáp: “Không biết Thiên Ngu đại nhân có nhìn thấy một tiểu nha đầu, vấn hai búi tóc buộc lưu tô hồng (*giống như dải ruy băng đó) không?”

“Cách ăn mặc này ở Bất Quy Sơn không thiếu a… Ngươi nói cụ thể chút đi, không chừng ta có thể giúp.”

Lạc Hạc chau mày: “Là một tiểu cô nương có chút không hợp với Bất Quy Sơn. Ta liên lạc với một bằng hữu cũ, vốn định hôm nay đưa nó rời Bất Quy Sơn đến thiên trì. Thế nhưng bây giờ không thấy nó đâu cả.”

Thiên Ngu gật gù: “Nghe ngươi nói ta đoán ra rồi. Không cần mất công đưa nó đến thiên trì nữa. Bệ hạ chưa có đệ tử, vừa vặn thu nhận nó. Ngươi bắt tay chuẩn bị tiệc bái sư đi. Trăm triệu lần không thể xuề xòa.”

Lạc Hạc trợn tròn mắt: “Đây… Đây không phải là làm bừa sao?”

“Càn rỡ!” Thiên Ngu gầm lên.

Nàng trấn tĩnh lại, tự biết lỡ lời, lập tức quỳ sụp xuống nền sàn đen, đầu gối va chạm mặt đá phát ra âm thanh lớn, trán nàng dán chặt trên mặt đá lạnh lẽo.

Thiên Ngu lấy hồ lô rượu từ bên hông uống một hớp: “Không thể liều đoán thượng ý.”

Tiểu Bao chưa bao giờ tới Tịch Vân hậu điện. Bởi thời điểm nó ở lại làm cung nhân, đã được dặn rằng đây là cấm địa duy nhất trong Tịch Vân điện rộng lớn. Tự ý đi vào, ngươi trực tiếp rơi vào luân hồi đi.

Không giống với Tịch Vân điện toàn một màu đen, bậc thang nơi này dùng toàn bộ đá cẩm thạch trắng noãn để lát. Diện tịch hậu điện vô cùng lớn. Toàn bộ đều trồng đào hoa cùng cây trúc, một mảnh mênh mông tựa hồ không có điểm cuối.

Cuối cùng Tiểu Bao cũng rõ cánh hoa phiêu lạc ngoài Tịch Vân điện là từ nơi nào tới.

Bước trên mặt đá cẩm thạch trắng bóng, thuận đường rẽ vào một khúc ngoặt, nó nhìn thấy một cánh cửa lớn bằng đá. Màu đá cùng với đá cẩm thạch lát nền giống nhau. Mặt cửa điêu khắc một vài hoa văn tinh mỹ, dùng màu vàng kim vẽ men theo lên. Cửa đá dường như không thể nhúc nhích bỗng cứ thế mở ra.

Cảnh trí sau cánh cửa đó cùng bên ngoài giống nhau, cũng là những tán hoa đào cùng khóm trúc. Huyền Dư ra hiệu nó đi vào một cái sân khác: “Nơi đó là phòng của ngươi, lát nữa sẽ có người đưa quần áo và vật dụng tới.”

“Ta biết rồi, sư tôn.” Tiểu Bao ngoan ngoãn đáp lời. Huyền Dư gật đầu, xoay người đi về phía sâu trong rừng đào. Tay áo rộng lướt sát qua những tán đào khiến cho từng trận cánh hoa rơi lả tả.

Tiểu Bao nhìn bóng lưng hắn rời đi, nhíu mày tự hỏi điều gì. Lắc đầu, xoay người đi về phía gian viện hắn vừa chỉ, bởi không chú ý, nên đột nhiên trực tiếp ba một tiếng, giống như đã giẫm vào nước. Lúc này nó mới cúi đầu nhìn một cái, phát hiện trong viện nước ngập lên tận cổ chân. Nó nhìn phòng ốc phía xa, trừ lối này căn bản không còn đường nào khác.

Nó ngồi xổm xuống tháo giày, chân trần lội nước. Thấy sau gian nhà có một hồ nước khổng lồ, nước từ trong hồ đang không ngừng trào ra. Gian nhà được thiết kế rất cao nên không bị nước ảnh hưởng.

Nhưng mà nước nhiều như vậy thoát ra đằng nào? Hoa đào và rừng trúc trong viện sao không bị ngập? Vô số câu hỏi quay vòng trong óc, cuối cùng nó chỉ có thể bĩu môi bỏ qua.

Sư tôn kia chắc chắn sẽ không giải đáp đâu.

Tiểu Bao rất nhỏ, nhưng như lời Tần Ca nói, nó có ánh mắt đặc biệt khiến người khác sợ hãi, có thể thấu rõ những mưu ma chước quỷ trong lòng người. Vì thế tự nhiên biết, người gọi là sư tôn kia đối với nó không có chút nào quý mến.

Thảng hoặc khi hắn chăm chú nhìn nó, cảm xúc sâu nhất nơi đáy mắt là chán ghét.

Nó lội nước đi về phía gian phòng kia. Thỉnh thoảng khua bàn tay nhỏ bé xuống nước, mò được vài cái lá trúc với mấy cánh hoa đào, rồi hẩy đầu ngón chân đùa với mấy chú cá nhỏ kì lạ không sợ người.

Tiểu Bao tâm tư tĩnh lặng nhưng cũng nhịn không được mà hung phấn một hồi.

Cố Khuynh Hoài đưa quần áo đồ dùng tới, vừa nhìn thấy Tiểu Bao, nước mắt không nhịn được mà trào ra.

“Ngươi xem ngươi gây ra cái gì rồi? Sao lại náo thành như vậy? Sau này nên làm sao bây giờ? Đâu có đơn giản như bị mấy tiểu cung nhân khi dễ, như vậy ta còn có thể giúp ngươi, hiện tại… hiện tại…” Hắn quệt nước mắt một cái, “Làm sao bây giờ?!”

Tiểu Bao đưa khăn tay cho hắn, thấp giọng an ủi: “Không sao, thật sự không sao, ta sẽ hảo hảo tự bảo hộ bản thân a.”

“Lần nào cũng nói vậy, lần nào cũng đều nói vậy hết.” Cố Khuynh Hoài đoạt lấy khăn trên tay nó, nhìn lướt qua rồi trực tiếp dùng tay áo lau mặt lau mũi, “còn không phải lần nào cũng thành ra bị ức hiếp. Hiện giờ ngươi theo bên Ma Quân bệ hạ rồi, vạn nhất… vạn nhất…”

Tiểu Bao chỉ lắc đầu: “Hắn là bệ hạ mà, sẽ không cùng tiểu nhân vật so đo đâu. Khuynh Hoài, không nên vậy, mặt để xài a….” Nó vụng về lúng túng an ủi hắn.

“Nói cũng phải.” Khuynh Hoài nín khóc mỉm cười, “Ngươi tốt nhất nên hảo hảo tự chiếu cố mình. Tịch Vân điện không giống nơi khác, ta không thể tùy tiện ra vào, nhất định phải hảo hảo chiếu cố bản thân. Ma Quân bệ hạ không cần ăn cơm, nhưng ngươi nhất định đúng giờ phải đi ăn cơm. Nếu như bệ hạ quên mất, ta sẽ để phần cho ngươi, ngươi đi điểm tướng đài chờ ta là được.”

Tiểu Bao híp mắt ôm lấy hắn.

“Buông, mau buông!”

Đại điển thu đồ của Ma Quân bệ hạ có thể nói là trọng thể. Số ít những lão yêu quái tu hạnh ngàn năm cũng tới góp mặt, thậm chí cả những vị đọa tiên nhân vốn không bao giờ xuất tịch những trường hợp này, vậy mà lại đặc biệt tới chúc mừng một phen.

Tiểu Bao nhíu mày nhìn mũi chân, thỉnh thoảng vuốt phẳng nếp gấp trên y phục. Nó theo sau Ma Quân bệ hạ, tâm tình có chút phức tạp. Nó biết Ma Quân bệ hạ là tùy ý thu mình làm đồ đệ, nhưng nó thật sự không biết đến tột cùng mục đích của hắn là gì, khiến nó hiện giờ mờ mịt luống cuống không biết làm sao. Song hơn thế, là cảm giác phiền não không giải thích được.

Loại tâm tình này vô cùng lạ lẫm.

Phiền não, tại sao phiền não?

Huyền Dư ngồi trong điện, thái độ trầm mặc lạnh lùng cùng cảnh tượng náo nhiệt chung quanh có chút bất đồng. Hắn chống cằm, vài sợi tóc xõa xuống bên mặt, dáng vẻ cụp mi suy tư đẹp như một bức họa.

Hắn quay đầu nhìn tiểu đồ đệ vẫn quy củ đứng bên cạnh mình nhưng có vẻ tâm tư bất an, chốc chốc lại vuốt vuốt tay áo. Tiểu Bao đang quen mặc trang phục cung nhân đen từ đầu xuống chân, nay phút chốc biến thành thuần một màu trắng. Nén phiền não trong lòng, Tiểu Bao híp mắt cười vô cùng vui vẻ, trong điện thốt nhiên một hồi xôn xao.

Đỉnh đỉnh đại danh Nam Hải đọa tiên nhân Nhạc An nhíu mày. Mấy người đến từ yêu giới chung quanh cũng không giấu được vẻ giật mình. Một trong ba vị Ma sứ, Nam Thủy, đánh rơi chén rượu xuống đất, ly bạch ngọc phút chốc vỡ tan thành mảnh nhỏ.

Nàng vẫn cảm thấy tiểu nha đầu này có chút không thuận mắt, nhưng hết lần này đến lần khác không biết là không thuận ở điểm nào.

Bất kể là khi nó híp mắt cười, hay là khi nó khiêm cung hành lễ với mình, luôn là cảm giác không thuận mắt, là không hợp nhau nên thấy không thuận mắt.

Hôm nay Huyền Dư trước mặt mọi người, đem nó một thân hắc y biến thành tuyền trắng tương phản hoàn toàn. Nàng mới chợt nhận ra, hài tử kia khí tức quá mức đạm bạc ung dung, đối với người khác mặc dù ôn hòa hữu lễ nhưng phảng phất như không có bất kì tình cảm nào, tâm tư an tĩnh không một gợn sóng.

Hóa ra là tiên cốt trời sinh.

Huyền Dư hắn muốn thu đồ đệ, hóa ra là một người như vậy sao?

Cố Nhạc An đột nhiên đứng dậy: “Bệ hạ, không thể.”

Huyền Dư nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng khiến hắn biết tốt nhất lời định nói nên giữ trong họng. Cố Nhạc An biết tâm ý điện hạ đã quyết không dung biện bác, chỉ có thể thở dài một tiếng:”… Nghiệp chướng a.”

Tiên môn mấy trăm năm lao đao, từ khi Trường Nhàn gặp thiên kiếp, Yểu Khanh vong mạng, về sau chính hắn cũng đọa. Tiên môn đệ tử tất cả các phái lác đác mấy vạn người, số người luyện thành tiên cốt lại càng chưa đến trăm người. Huyền Dư mang một hài tử tiên cốt trời sinh dẫn vào Ma giới, tuyệt đối là chặt đứt tiền đồ của đứa nhỏ.

Tiểu nữ hài này nếu như tiến nhập tiên môn, về sau chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng. Song nếu như vào ma môn, tiền đồ bất định không nói, làm trái vận số, vận mệnh sẽ vô cùng trắc trở.

Nhạc An nhìn nữ hài đang mỉm cười hai gò má phính lên như bánh bao, có chút áy náy.

Nếu hắn vẫn còn là Nhạc An thượng tiên của tiên môn, tất nhiên hắn sẽ trực tiếp trên điện đoạt nó rời đi, tự mình chỉ bảo, cũng không coi là cô phụ ân sủng thượng thiên. Đáng tiếc, hắn chỉ là một đọa tiên nhân.

Tiểu Bao cùng Nhạc An nhìn nhau. Nó cong cong khóe miêng, lộ ra một nụ cười trấn an. Sau đó Tiểu Bao thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn về phía trước, ánh mắt ôn nhuận bình thản trước sau như một.

Nhạc An đột nhiên cảm thấy ngón tay vô lực, cứ thế không khống chế được mà đập rơi vào bàn gỗ.

“Nhạc An?” Một đọa tiên nhân khác hỏi thăm.

“Không sao.” Hắn nói.

Người nọ thở dài: “Do hài tử này?”

Cố Nhạc An vuốt lên nếp nhăn trên y phục, rót lại cho mình một chén rượu: “Nếu như tiên cốt trời sinh, có thể rèn luyện vượt qua những trắc trở này cũng là điều tốt. Nếu như không thể vượt qua, chi bằng tại nơi này hủy đi. Nếu không ở lại tiên môn cũng là mầm họa.”

“Ngươi nói rất đúng… Nhưng là…”

Nhạc An ngửa đầu uống cạn chén rượu.

Thế nhưng, là do quân vương Ma giới tự mình dạy dỗ, khả năng gắng gượng vượt qua được là bao nhiêu?

Hoặc giả, vị Ma quân bệ hạ trầm mặc băng lạnh trên điện kia chủ ý muốn phá hủy tiên cốt của hài tử kia.

Mệnh số… đều là mệnh số.

….

Sau khi yến hội kết thúc, Cố Nhạc An tại Tịch Vân hậu điện nghe được Ninh Huyền Dư đã tới Thính Vân đài.

Ma Quân bệ hạ ngồi trên mặt đài. Ống tay áo rộng rãi tung bay. Tóc dài dùng vải lụa đen vấn lỏng một lọn, thần sắc thả lỏng, ngưng thần tĩnh tư.

Cố Nhạc An cau mày nhìn hắn, dưới tay áo bàn tay vừa nới lỏng lại nắm chặt thành quyền, “Ninh Huyền Dư, có điều này ta kìm nén đã ba trăm năm, hôm nay nhất định ta phải hỏi được nguyên do.”

Ma Quân bệ hạ phất cánh tay.

“Hai trăm chin mươi tám năm trước, trước lúc A Nhàn chịu Thiên kiếp, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Khóe mắt ẩn hiện đọa tiên văn ẩn ẩn phiếm hồng.

Ma Quân bệ hạ mở mắt,  nhìn biển mây quay cuồng dưới Thính Vân đài, khóe miệng cười khổ, “Ngươi không xứng được biết.”

Đọa tiên văn nơi khóe mắt Cố Nhạc An hoàn toàn biến màu đỏ thẫm, “A Nhàn làm sao có thể không chống lại được Thiên kiếp kia, nàng căn bản là bỏ mặc bản thân. Ta trước đó biết nàng hơn hai trăm năm, chưa từng thấy nàng bi ai bối rối đến thế. Tử Quy chỉ có ngươi chán ghét A Nhàn, trước đó tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Hay là ngươi đã làm gì với nàng?”

Ninh Huyền Dư lại nhắm mắt lại. Bàn tay giấu dưới áo đã nắm thành quyền, khớp ngón tay trắng bệch.

“Vô liêm sỉ!” Cố Nhạc An giận dữ xoay người rời đi. Áo bào trắng lướt trên đá cẩm thạch đen cuốn bay lên một dải cánh hoa đào.

Chút góp ý